Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1262




"Dulu, chú ý đến thân phận của ông đi, tôi thấy ông muốn làm phản rồi đúng không?”

"Dulu, khôn hồn thì ông hãy rút những lời nói vừa rồi lại ngay!"

"Chỉ là một Huyết Lang thôi mà cũng đáng để chúng †a vỗ bàn cáu gắt thế sao? Đúng là chuyện bé xé ra to"

Đến bây giờ, các nhân viên cao tầng đang ngồi quanh bàn cũng đồng loạt đứng dậy, nhìn Dulu với nét mặt bất thiện, thái độ khó chịu đối với lời nói của Dulu được thể hiện rất rõ.

"Các vị bớt giận, đừng để sứt mẻ tình cảm chứ ạt! Các vị ngồi xuống hết đi nào, ý của ông Dulu không phải vậy đâu!, thuộc hạ của Dulu thấy vậy bèn tiến lên, mở miệng khuyên can.

"Cậu là ai vậy? Bọn tôi đang nói chuyện với ông chủ của cậu, cậu chỉ là một con chó thôi, đừng có mà xen vào!"

Họ không thể chửi rủa Dulu ngay mặt nên tìm chỗ để trút cơn giận ra.

Tên thuộc hạ nghe vậy thì mặt mày tái mét. Hắn ta không đắc tội nổi những người này, họ đều là nhân vật lớn, chỉ cần nói một câu đã có thể quyết định được sự sống chết của hắn ta.

"Được rồi, tôi đồng ý chờ buổi đấu giá kết thúc rồi hãng ra tay với bọn Huyết Lang", Dulu biết mình bây giờ một cây chẳng chống vững nhà, không thể để đám người kia kiếm ra cái cớ nào được.

"Nhưng các ông cũng nên suy nghĩ lại đi, nếu do các ông mà buổi đấu giá lần này xảy ra bất cứ sơ suất gì thì tự đi giải thích với ông chủ đi nhé!", Dulu lại cười lạnh nói thẳng.

"Hừ, đây là buổi đấu giá do phòng đấu giá Tô Tỉ tổ chức, cậu ta dám quấy phá sao? Trừ khi cậu ta chán sống rồi!"

"Đúng, tưởng phòng đấu giá chúng ta ăn chay à?"

"Nếu cậu ta dám gây chuyện trong buổi đấu giá thì vừa hay cho chúng ta lý do để diệt trừ".

Những nhân viên cao tầng đưa ra suy nghĩ của mình.

Chỉ có Dulu là thầm nhếch mép, nếu bọn Huyết Lang mà tuân thủ quy định như thế thì đã không phải Huyết Lang rồi.

Đối phương mà sợ hãi phòng đấu giá Tô Tỉ thật thì chắc chắn sẽ không tới nữa.

Nhưng bây giờ bọn người này đã có mặt tại đây, như vậy thì chỉ có một khả năng, đó là người ta không sợ họ.

Đám già này đúng là tự cao tự đại, xem ra đây là một cơ hội tốt. 

"Hừ, các vị đã khăng khăng như vậy thì tốt thôi, tôi không quan tâm nữa, mong là như các vị suy nghĩ".

Nói đến đây, Dulu mở toang cửa ra ngoài, tên thuộc hạ của ông ta cũng đi theo.

"Đến phòng giám sát thôi", sau khi rời khỏi đây, nét mặt của Dulu thoáng chốc bình thường trở lại như người vừa tức giận không phải ông ta vậy.

"Rõ, ông chủ", thuộc hạ nghe thế thì hai mắt sáng lên, nhanh chân theo sát.

Rất nhanh hai mươi phút đã trôi qua, trong thời gian ngắn ngủi này, Trần Triệu Dương cũng không ngồi yên, luôn quan sát những người gọi điện thoại hoặc gửi tin nhắn đi.

"Chính là ông", anh đã chọn ra được mục tiêu, đó là người đang ngồi ở hàng thứ nhất. Có thể ngồi ở hàng đầu tiên trong buổi đấu giá long trọng thế này nhất định không phải người đơn giản.

Thông qua cuộc gọi vừa rồi, Trần Triệu Dương cũng đã chắc chắn đối phương bắt buộc phải có bình sứ Thanh Hoa.

"Các vị, hai mươi phút đã đến, mời các vị trở lại vị trí của mình, cuộc đấu giá cho bình sứ Thanh Hoa miệng rộng này sắp bắt đầu", vừa lúc đó, đấu giá viên cũng đi lên sân khấu, cao giọng nói.

Dứt lời, ông ta nhìn lướt qua khách mời bên dưới, phát hiện gần như ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên nóng cháy, dáng vẻ phải có được bình sứ cho bằng được.