“Huyết Lang, dạo này có khoẻ không? Lát nữa tôi sẽ gửi cho các người một phần quà gặp mặt, hy vọng các người sẽ thích”, số điện thoại là một đoạn mã hoá lộn xộn, không thể nhìn ra người gọi đến thuộc khu vực nào, nhưng Trần Triệu Dương nghe ra được, người gọi điện thoại chính là tổng giám đốc phòng đấu giá Tô Tỉ.
“Phòng đấu giá Tô Tỉ phải không, hy vọng các người sẽ không vì chuyện này mà hối hận”, nghe được lời nói của Dulu ở đầu dây bên kia, sắc mặt Trần Triệu Dương có chút không tốt, thứ có thể dùng để đối phó với anh, ngoại trừ võ giả đứng đầu, cũng chỉ còn vũ khí nóng có tính sát thương lớn.
Mà nơi này là đường phố sầm uất, nếu đối phương liều lĩnh sử dụng vũ khí nóng, chỉ sợ sẽ tạo thành thương vong lớn.
“Hối hận? Đứa con duy nhất của tao cũng đã chết rồi, tao còn gì đâu mà phải hối hận? Đời này, chuyện duy nhất mà tao phải làm chính là tiêu diệt tận gốc Huyết Lang chúng mày, không chỉ đơn giản là toàn bộ thành viên, mà tất cả những người có liên quan đến Huyết Lang, tao cũng sẽ tiêu diệt sạch sẽ”, ở đầu dây bên kia, Dulu dường như đã sắp phát điên, thậm chí, câu cuối cùng ông ta còn hét lên giận dữ, rõ ràng là đã ôm mối hận thù sâu sắc.
“Được, tôi chờ ông”, Trần Triệu Dương biết, đối phương đang uy hiếp mình, đồng thời muốn tạo áp lực cho anh, mục đích chính là khiến anh mất bình tĩnh.
Chỉ là, ông ta đã đánh giá thấp khả năng chịu đựng áp lực của anh.
“Đại ca, là ai gọi vậy?”, Giang Tử Phong nhìn thấy sắc mặt đại ca có chút không tốt liền tò mò mở miệng hỏi.
“Có người muốn tặng quà cho chúng ta, đi ra ngoài xem một chút”, Trần Triệu Dương không muốn biến nơi này thành chiến trường, cho nên, trước tiên anh phải dẫn Giang Tử Phong rời khỏi nơi này và chờ cho đối phương phát hiện vị trí của anh đã không còn ở đây.
“Được”, tuy rằng không biết đại ca có ý gì, nhưng mà đã làm đàn em, nhất định không được nghi ngờ đại ca, chỉ cần làm theo là được rồi.
Lúc này, hai người đường đường chính chính từ trong khách sạn đi ra, tin rằng với thực lực của phòng đấu giá Tô Tỉ, nhất định là đã phát hiện ra bọn họ rời khỏi khách sạn.
Trần Triệu Dương cũng không sốt ruột lái xe rời đi mà đứng ở cửa ngây người trong chốc lát, sau đó anh mới lên xe, chạy thẳng ra bên ngoài.
Anh làm như vậy chính là vì muốn nói với đối phương, anh đã đi khỏi đây rồi, mục đích là để cho bọn họ không làm ra hành động gì kích khích giữa phố xá đông đúc này.
“Đã tra ra được vị trí của đối phương chưa?”, sau khi lên xe, Trần Triệu Dương gọi điện thoại cho Hắc Tử.
“Đại ca, em vừa điều tra ra được một chút manh mối, chỉ là không biết có đúng hay không?”, nghe Trần Triệu Dương hỏi, Hắc Kiện nhanh chóng trả lời.
“Gửi địa chỉ qua đây”, Trần Triệu Dương cũng không có ý định ngồi yên để bọn họ dắt mũi, anh phải chủ động đi tìm bọn họ.
Không phải là các người muốn làm chuyện đó sao? Tôi liền mang chiến trường chuyển đến địa bàn các người.
Rất nhanh sau đó, Trần Triệu Dương nhận được một tin nhắn.
“Tử Phong, chỉ đường cho tôi”, anh ném điện thoại cho Giang Tử Phong rồi dứt khoát đánh tay lái, chiếc xe thay đổi phương hướng, nhanh chóng rẽ vào một con đường nhỏ.
“Được”, nghe xong lời nói của Trần Triệu Dương, Giang Tử Phong lập tức trở nên hưng phấn, cậu ấy bắt lấy chiếc điện thoại anh ném đến, dựa theo địa chỉ trong tin nhắn chỉ đường cho Trần Triệu Dương.
“Đậu má, tốc độ này cũng thật k ích thích”, Giang Tử Phong nhìn cảnh vật hai bên đường vút qua, nhất thời hưng phấn nói.
Hai chiếc xe phía sau biết bọn họ đã bị Trần Triệu Dương phát hiện nên cũng không thèm che che giấu giấu nữa, trực tiếp công khai đuổi theo.