Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1252




“Ưng Tử, cậu xử lý mấy tên cầm súng kia trước, sau đó chúng ta sẽ xử lý nốt đám còn lại”, Tật Phong tạm thời đảm nhận chức vụ chỉ huy, trực tiếp giao nhiệm vụ cho Ưng Chuẩn.

“Không thành vấn đề”.

Nghe xong lời nói của Tật Phong, Ưng Chuẩn gật gật đầu, với khoảng cách này, bất cứ ai trong số bọn họ cũng có thể ngắm bản chuẩn xác, sở dĩ Tật Phong giao nhiệm vụ này cho cậu ta cũng chỉ là để chắc chắn không có gì sai sót mà thôi.

Mấy người Tật Phong đã chuẩn bị sẵn sàng, riêng Giang Tử Phong không sử dụng được súng ống, cậu ấy chỉ có thể cầm trong tay vũ khí lạnh, đây là của Cẩu Tử đưa cho cậu ấy, tuy rằng lúc bình thường Cẩu Tử rất lạnh lùng, vô tình, nhưng cậu ta vẫn luôn đối rất xử tốt với người một nhà.

“Nổ súng”.

Ngay khi mấy tên kia tiến vào trong phạm vi tầm ngắm, Tật Phong đã lập tức ra lệnh.

Cậu ta vừa dứt lời, Ưng Chuẩn đã trực tiếp nổ súng.

Không đợi đối phương phản ứng lại, mấy tên cầm súng đã bị Ưng Chuẩn dùng súng tiểu liên hạ gục, đối phó với đám râu ria này, dùng đến súng bản tỉa sẽ rất lãng phí đạn dược.

Thời điểm tiếng súng vang lên, những người kia mới  cuống cuồng đi tìm chỗ che chắn, nhưng mà ở nơi hoang vu vắng vẻ này thì lấy đâu ra vật để che chắn?

Cũng có kẻ tự cho là thông minh, dự định nhặt súng của đồng bọn vừa mới chết lên dùng, nhưng Ưng Chuẩn làm sao có thể để cho những kẻ đó chạm được vào. khẩu súng, chỉ cần là người đi nhặt súng, đều bị Ưng Chuẩn một phát bắn chết.

Sau khi hai người bị bắn chết, đã không có ai dám đi nhặt súng nữa.

“Được rồi, chúng ta mau ra tay thôi”. Thấy vậy, Giang Tử Phong liền sốt sắng đứng dậy.

“Đi thôi, bọn chúng không dám chạm vào súng nữa đâu".

"Tật Phong gật đầu, ngay sau đó, bốn người họ vứt khẩu súng trong tay xuống, nhanh chóng lao về phía đám người kia.

Vốn dĩ, những người còn lại đều đã mang ý định chạy trốn, dù sao thì đây cũng không phải là chuyện mà con người có thể làm được, bây giờ có tiếp tục thì cũng là tự tìm đường chết mà thôi.

Nhưng mà, điều khiến cho bọn họ kinh ngạc chính là, đối phương vậy mà lại vứt súng trong tay đi, tay không lao về phía bọn họ, điều này nhất thời làm dấy lên hy vọng trong lòng đám người kia. 

“Giết bọn chúng”.

Lúc này, tên cầm đầu lớn tiếng ra lệnh, những người khác nắm chặt vũ khí trong tay, đồng thời lao tới đánh nhau với nhóm Tật Phong.

Đám người này cũng không phải hoàn toàn là những kẻ vô dụng, khả năng đánh đấm vẫn khá tốt, nhưng mà kẻ địch của bọn họ lại là người tu luyện võ đạo, tuy rằng thực lực của nhóm Tật Phong cũng không phải là đặc biệt cường đại, nhưng đó là khi so sánh với các võ giả trong nước.

Còn nếu là đối phó với mấy người luyện tập quyền anh, hay chỉ biết đấm đá linh tinh nửa vời thì căn bản là không có chút khó khăn nào đối với họ.

Chưa đến hai phút, những người kia đều bị bọn họ hạ gục trong vòng một chiêu, không có ai xứng đáng làm đối thủ của họ.

“Tôi nói này, các cậu cũng thật quá đáng, chỉ để phần cho tôi đúng ba người, thật không có chút tình nghĩa nào cả”, Giang Tử Phong cực kỳ buồn bực nói, nếu bàn về cấp bậc sức mạnh, mấy người bọn họ không hơn kém nhau bao nhiêu, nhưng bàn về kinh nghiệm chiến đấu, khả năng của nhóm Tật Phong vượt xa Giang Tử Phong cả mấy con phố.

Ngay từ lúc bắt đầu cuộc chiến, bên cạnh cậu ấy đã có ba tên địch nhào đến, đợi cho Giang Tử Phong giải quyết xong ba kẻ này thì những tên còn lại đã bị đám Tật Phong hạ gục trên mặt đất hết cả rồi. 

“Ha ha... Ai bảo động tác của cậu chậm chạp như vậy, được rồi, chúng ta mau đi thôi”, nghe được lời oán hận của Giang Tử Phong, cả đám lập tức cười lớn.