"Cẩu Tử, đi ra cho tôi, cậu thế nào rồi?”, nhìn thấy như vậy, mấy người bọn họ lập tức gấp gáp, bởi vì bọn họ không nhìn thấy bóng người Cẩu Tử đâu cả.
"Làm tôi sợ muốn chết”, lúc này Cẩu Tử mới chật vật bò ra từ phía sau, hoá ra, trong nháy mắt kính chắn gió vỡ vụn, Cẩu Tử đã buông chân ga ra, gạt cần lên, ngay sau đó lẻn ra chỗ ngồi phía sau, nhờ có cái ghế ở phía trước ngăn cản, cậu ta mới tránh thoát được, nếu không chắc chắn đã bị đập đến mức máu me be bét rồi.
"Không có việc gì là được, mau chạy ra đây”, nhìn thấy Cẩu Tử không có chuyện gì, bọn họ thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nhưng ngay sau đó bọn họ lại càng thêm lo lắng, bởi vì bão tố khủ ng bố như vậy, đại ca của bọn họ ở trung tâm cơn bão sẽ như thế nào chứ?
Nhưng với tình huống bây giờ thì không có biện pháp nào cả, chỉ có thể lo lắng chờ đợi thôi.
Ngay lúc mấy người Tật Phong đang chờ ở bên ngoài, một người đàn ông bẩn thỉu, tóc xõa tung, quần áo tả tơi chạy nhanh đến.
"Ai đấy? Dừng lại”, mặc dù mấy người Tật Phong đang lo lắng cho Trần Triệu Dương, nhưng vẫn không buông lỏng cảnh giác với bên ngoài, lúc người đàn ông giống như ăn mày này xuất hiện, mấy người Tật Phong đã rút súng ra, nhắm ngay vào đối phương.
"Quả nhiên là có báu vật xuất hiện, đúng là ông trời cũng giúp mình, ha ha...", người đàn ông kia điên khùng cười ha hả, chỉ là ông ta không hề gấp gáp, bởi vì ông ta biết phải chờ đến khi gió bão dừng lại mới được.
Nhìn thấy đối phương căn bản không để ý tới mình, sắc mặt của mấy người Tật Phong trầm xuống, sau đó bao vây lấy người đàn ông kia.
"Đây là khu vực tư nhân, xin hãy nhanh chóng rời đi”, Tật Phong hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo nói với ông ta.
Lúc này, cuối cùng người đàn ông kia mới tỉnh táo lại từ trong hưng phấn, nghe được đám người Tật Phong nói vậy, trong mắt ông ta đột nhiên lóe lên ánh sáng lạnh lão.
"Cho các cậu một cơ hội, cút sang một bên, nếu không đừng trách tôi không nương tay”, người đàn ông trông như ăn mày kia hừ lạnh một tiếng, trên người toả ra hơi lạnh.
Trong lòng mấy người Tật Phong xiết chặt lại, bọn họ có thể cảm giác được lão già này không dễ đối phó, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể để đối phương đi quấy rầy đại ca luyện đan được.
"Các cậu khẩn trương như vậy, là vì biết bên trong đang xảy ra chuyện gì đúng không, cảnh tượng kì lạ như thế, chắc chắn thứ đang được sinh ra ở trong đó không hề đơn giản, là cái gì thế, nói nghe xem nào”.
Người đàn ông kia nhìn thoáng qua bão tố chỉ có phạm vi trăm mét, đột nhiên mở miệng hỏi mấy người Tật Phong.
"Chúng tôi cũng không biết là cái gì, nếu như ông muốn biết, vậy thì chờ cơn bão kết thúc thì đi mà xem”, "Tật Phong làm một dấu tay, ra hiệu cho bọn họ đừng hành động thiếu suy nghĩ.
Bởi vì nhiệm vụ của bọn họ không phải tiêu diệt đối phương, mà là giữ chân đối phương, chỉ cần đối phương không quấy rầy đại ca luyện chế đan dược là được.
"Hừ, nhóc con, chơi mưu mô với ông đây đúng không, cậu còn non lắm, nhưng mà cậu nói đúng, chờ cơn bão kết thúc sẽ biết”, người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cực kì không hài lòng với câu trả lời của Tật Phong.
Nhưng mà ông ta cũng không vội ra tay, dù sao trong tay đối phương có vũ khí nóng, nếu như chỉ có một hai khẩu súng, có lẽ ông ta còn không sợ, nhưng có nhiều súng tiểu liên như vậy, ông ta cũng không muốn mình còn chưa xác định được là thứ gì mà đã phải đánh nhau sống chết với người khác rồi.