“Tôi nói này người anh em, đồ vật này nọ cậu đều đã lấy được rồi, sao còn giết người ta làm gì?”, trên xe, La Sâm nghi hoặc hỏi Trần Triệu Dương.
“Ông nghĩ rằng tôi với ông thực sự có thể cầm đồ rời đi sao?”, Trần Triệu Dương hỏi ngược lại.
“Nhưng mà không phải bọn họ đều đã trả lại những thứ đồ đó cho chúng ta sao?”, La Sâm nghe vậy có chút khó hiểu.
“Ông biết không? Tôi sẽ không làm bất cứ chuyện gì tôi không nắm chắc, tuy rằng hôm nay chỉ có ba người chúng ta ở đây, nhưng người của tôi vẫn luôn âm thầm đi theo đấy".
“Ông có biết vừa nãy có bao nhiêu khẩu súng chĩa vào đầu chúng ta không? Năm khẩu, trong đó có hai khẩu là súng ngắm, hơn nữa, dưới xe chúng ta cũng bị cài bom”.
“Ông cảm thấy vì sao đối phương phải làm chuyện như vậy? Bọn họ thực sự muốn thả chúng ta đi trong hòa bình sao?”
Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, anh không phải là một người cuồng giết chóc, tuy đối phương dùng người bên cạnh anh uy hiếp anh nhưng mà cũng không thể trực tiếp giết đối phương ở nơi đông người như vậy được.
Sở dĩ anh làm như vậy là bởi vì những gì anh vừa nói với La Sâm, kỳ thật đối phương không hề nghĩ muốn thả bọn họ rời đi. Nếu đối phương đã làm như vậy thì mình cũng phải tỏ thái độ của mình.
Mà việc gi ết chết Lỗ Cách trước mặt mọi người chính là thái độ của anh, nếu các người đã muốn không chết không ngừng vậy thì như các người mong muốn, không chết không ngừng.
“Cái gì? Còn có chuyện như vậy sao?”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, La Sâm toát cả mồ hôi lạnh.
Ông ta vào Nam ra Bắc, trà trộn trong hai giới đen trắng cũng vài chục năm rồi, tự nhận rằng dạng nguy hiểm nào cũng đều đã gặp qua. Nhưng mà ông ta không hề nghĩ tới, hiện trường nhìn như bình thản lại che giấu nhiều sát ý đến vậy.
“Vừa nấy người của tôi đã xóa sạch toàn bộ sát ý bị che giấu, nếu không chỉ cần chúng ta lơ là một chút thôi thì hôm nay chính là ngày giỗ của chúng ta rồi”, Trần Triệu Dương không hề giấu diếm, thẳng thắn nói với La Sâm.
“Chẳng trách, cậu vừa nói như vậy tôi liền hiểu được, mệt cho tôi còn cắn rứt lương tâm với phòng đấu giá Tô Tỉ, không nghĩ đến bọn họ lại làm ra việc như vậy”, nghe được lời giải thích của Trần Triệu Dương, trong lòng La Sâm tràn đầy phẫn nộ, ông ta hạ quyết tâm về sau không bao giờ tham gia bất cứ buổi đấu giá nào của phòng đấu giá Tô Tỉ nữa.
“Ông cho rằng phòng đấu giá Tô Tỉ thực sự chỉ dựa vào một sự kiện duy nhất kia để duy trì oai phong thời gian dài như vậy sao? Không có người hoặc thế lực nào. có thể làm được như vậy, cho nên, việc này cũng tạo cho. phòng đấu giá Tô Tỉ thói quen làm việc ngang ngược”.
“Nhưng mà, bọn họ đã quên mất một điều, thế giới này không chỉ có duy nhất mình phòng đấu giá Tô Tỉ bọn họ, cứ quen thói làm việc ngang ngược rồi cũng sẽ có ngày chọc phải người họ không nên chọc vào”.
Nói tới đây, anh hơi nở nụ cười, vô cùng tự nhiên nói: “ví dụ như tôi”.
Nghe Trần Triệu Dương nói, La Sâm cũng bất đắc dĩ lắc đầu, đây không phải là ngày đầu tiên ông ta quen biết anh, đương nhiên biết rõ thực lực của anh và Huyết Lang, tuy nói rằng Huyết Lang đã mất đi vị trí sói đầu đàn nhưng mà hiện tại có người lại hoàn toàn chọc giận con sói này.
Xem ra, phòng đấu giá Tô Tỉ lần này vớ phải vận rủi rồi.
"Tất nhiên, cũng có những thế lực đang muốn thay thế Huyết Lang, trận chiến trở về đầu tiên này của Huyết Lang chắc chắn sẽ gây chấn động toàn bộ thế giới ngầm.