Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1239




Mà mấy tên kia sao có thể hứng được Haven đang chịu đựng một cái tát này của Trần Triệu Dương trong thời gian ngắn chứ, đấy là còn chưa kể đến bản thân Haven rất nặng.

Mấy tên này giống như quân cờ domino vậy, họ bị Haven làm ngã nhào, rồi kéo nhau ngã xuống một đống hỗn độn.

“Đây..”

Tất cả mọi người trợn tròn mắt, không ai tin tưởng khung cảnh diễn ra trước mắt mình, tất nhiên là không ai ngờ rằng vụ việc lại trở nên như thế này.

Haven che gương mặt sưng tấy của mình, đầu óc mơ mơ màng màng, rất lâu sau đó mới bắt đầu tỉnh táo lại, giờ anh ta mới ý thức được việc mình mới vừa bị người ta tát bay ra ngoài, đây là một sự sỉ nhục đối với anh ta.

“Khốn nạn, mày tự tìm đường chết rồi”, Haven rống †o, không thèm để ý xung quanh mà nhào tới, tung ra hai quả đấm tựa như cơn bão lớn, điên cuồng tấn công Trần Triệu Dương.

“Cho mày mặt mũi phải không?”, đối mặt với cơn giận dữ của Haven, Trần Triệu Dương chỉ khịt mũi coi thường, rồi tát lại một cái.

Lần này Haven thấy rất rõ, cái tát này của đối phương rất chậm, anh ta có thể tránh thoát với tốc độ phản ứng của mình.

Thế nhưng, khi anh ta định né tránh thì lại phát hiện ra bản thân dù có làm gì đi nữa thì cũng không tài nào tránh thoát, cái tát này bám theo anh ta như hình với bóng, anh ta trơ mắt nhìn cái tát này tàn nhẫn đập vào. mặt mình.

“Chát...

Tình cảnh lúc nãy lại xuất hiện lần nữa, cái tát này đã làm đầu Haven đập mạnh vào mặt đất.

Sau đó, không đợi cho Haven đứng dậy, Trần Tiệu Dương lại bước tới trước, dùng một tay xách Haven lên, tay còn lại không dùng lực quá lớn, lại tát một cái vào. mặt của anh ta. 

“Nói rồi đấy, nếu như tao ra tay thì mày sẽ hối hận”. “Sao mày không phách lối nữa đi?”

“Dám uy hiếp đến người bên cạnh tao à”.

“Mày là cái thá gì chứ?”

Trần Triệu Dương vừa nói xong một câu thì tát Haven một cái, đến khi anh thả Haven xuống đất, anh ta đã không còn ra dáng con người nữa.

“Hay lắm, giờ có thể nói chuyện đàng hoàng rồi chứ? Nhưng mà, tao nghe nói là trước giờ phòng đấu giá Tô Tỉ bọn bây chưa bao giờ nói đúng sai với người khác? Thật vậy sao?”, Trần Triệu Dương rút một chiếc khăn giấy từ trên bàn, lau nhẹ vết máu trên tay mình, sau đó thản nhiên nhìn ông già kia.

“Tốt lắm, mày chẳng những gây sự ở phòng đấu giá Tô Tỉ, mà còn đánh người của bọn tao thành ra thế này, xem ra không ai còn nhớ đến uy quyền của phòng đấu giá Tô TỈ rồi, con mèo con chó gì cũng dám khiêu khích phòng đấu giá Tô TỶ", vẻ mặt của ông già lúc này rất khó nhìn, lão ta lạnh tanh nói.

“Chát...

Ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Trần Triệu Dương sẽ nói chuyện đúng sai, nhưng anh lại làm ra hành động không ai ngờ tới, anh từ tốn bước lên, rồi cho ông già kia một cái tát vang dội. 

“Thằng khốn nạn.

“Chát...

“Mày chết chắc...”

“Chát...

“Mẹ mày...

“Chát...

Ông già kia vừa nói thì Trần Triệu Dương chẳng nói chẳng rằng đã tát lão ta, chỉ qua vài cái tát gương mặt mặt ông già kia đã sưng vù như một cái đầu heo.

Lúc này, lão ta mới biết sợ, ở đâu có kẻ như vậy trời? Không hề cho người ta cơ hội để biện giải.

“Chát...

Lúc lão ta không định lên tiếng thì Trần Triệu Dương cũng cho một cái tát.

Lúc này, ông già không hiểu gì cả, uất ức nhìn anh.

“Xin lỗi, thói quen thôi”, Trần Triệu Dương khẽ nhún vai, sau đó anh ngượng ngùng nói.