"Mày nói cái gì?”, Thái Phổ đột nhiên sững sờ, sau đó tức giận hỏi.
"Tôi nói đầu óc ông có vấn đề, tai cũng có vấn đề nốt”, Trần Triệu Dương cười lạnh một tiếng, sau đó lao ra với tốc độ cực nhanh, cướp lấy điều khiển từ xa trong tay Thái Phổ.
"Bây giờ đã nghe rõ lời tôi nói chưa?”, Trần Triệu Dương giơ điều khiển từ xa lên, giếu cợt hỏi hắn ta.
"Khốn nạn, mày... mày bắt nạt người khác”, thấy cảnh này, Thái Phổ hoàn toàn sụp đổ.
Đã không đánh lại được, cũng không có cách nào. kéo nhau cùng chết cả.
"Thật ra ông có thể cắn lưỡi tự sát mà, thử một chút đi, hẳn là sẽ rất thoải mái”, Trần Triệu Dương nhìn Thái Phổ, cười tủm tỉm nói.
"Mày..”, nghe giọng điệu trêu chọc của Trần Triệu Dương, trong mắt Thái Phổ toàn là lửa giận, hận không thể nhào tới cắn chết anh.
Sau đó Trần Triệu Dương không tiếp tục để ý tới hắn †a nữa, mà nhanh chóng đi vào trong phòng kính, đỡ Giang Tử Phong lên, cảm nhận vết thương trên người cậu ấy, sát ý trong lòng Trần Triệu Dương không nhịn được muốn bùng nổ ra ngoài.
Giang Tử Phong bị thương rất nặng, có thể nói bây giờ chỉ còn lại một hơi thở, mà mà lúc Trần Triệu Dương tiến vào đã dùng khí thanh kim trong đôi mắt xuyên thấu để chữa trị cho cậu ấy một chút rồi.
Trần Triệu Dương nhanh chóng truyền khí thanh kim vào trong cơ thể của Giang Tử Phong, trước tiên chữa lành nội thương trong người cậu ấy, còn về vết thương bên ngoài cơ thể của Giang Tử Phong, anh lại không chữa trị hết, nếu không một khi anh chữa lành hết tất cả vết thương, đến lúc đó sẽ bị lộ, dù sao, cho dù y thuật có tốt thế nào cũng không có khả năng làm được đến trình độ đó.
"Nếu như đã biến thành tù nhân, vậy phải có nhận thức của tù nhân, đừng để chuyện gì cũng phải bắt tôi nhắc nhở ông, tự giác một chút đi”, đợi đến khi chữa trị cho Giang Tử Phong xong, giao cậu ấy cho mấy người Tật Phong, lúc này Trần Triệu Dương mới đi qua, khinh bỉ nói.
"Nói đi, rốt cuộc mày muốn cái gì?”, Thái Phổ biết mình đã thất bại, thế nhưng sâu kiến còn sống tạm bợ, hắn ta cũng không muốn chết, cho nên hắn ta muốn xem có thể đàm phán điều kiện hay không.
"Chuyện thứ nhất, trả lại đồ cho tôi”, Trần Triệu Dương nói với Thái Phổ, dù sao, anh bảo Giang Tử Phong đưa linh dược tới, chính là để luyện chế đan dược, bây giờ linh dược đã mất, cũng không có cách nào luyện chế đan dược được nữa.
"Được, tao có thể đồng ý trả lại cho mày, nhưng mày. phải đảm bảo không được giết tao”, Thái Phổ nghe xong, trong lòng bỗng cảm thấy vui mừng, sau đó liền đưa ra yêu cầu của mình.
"Cũng được, tôi đảm bảo sẽ không giết ông”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, không chút do dự mà đồng ý.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Thái Phổ lập tức ngây người, sao lại đồng ý sảng khoái như vậy chứ.
"Yên tâm đi, tôi đã nói là sẽ giữ lời, nhưng mà nếu đồ của tôi mà thiếu đi một chút, như vậy ông đừng hòng có thể bình yên rời khỏi chỗ này”.
Trần Triệu Dương nói xong, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
"Yên tâm đi, những thứ của mày chỉ bị tao gửi đến một phòng đấu giá thôi, còn chưa đến lúc bọn họ đấu giá, có thể lấy về bất kì lúc nào”, Thái Phổ vội vàng gật đầu, cực kì chắc chắn nói.
"Được, bây giờ hãy gọi điện cho bên kia, bảo bọn họ trả lại hết đi”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó để Tật Phong lấy điện thoại vệ tinh tới, ra hiệu cho Thái Phổ gọi bằng cái điện thoại này.