Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1225




Nói trắng ra Thiên Thuật này chính là bịp bợm, sở dĩ Thiên Thuật không được gọi là mánh khóe lừa bịp bởi vì Thiên Thuật cao cấp hơn hẳn, đánh thẳng vào tâm của người ta. Cho dù Thái Phổ ngang ngược một cõi như vậy cuối cùng vẫn phải tâm phục khẩu phục anh †a.

Quả nhiên, với sự gia nhập của thuộc hạ Thái Phổ, buổi phát sóng trực tiếp ngày càng trở nên sôi động, người truy cập cũng ngày càng nhiều.

Vậy mà buổi phát sóng trực tiếp này lại không bị cấm, có thể nhìn thấy nước Brosso này đã miễn nhiễm với những cuộc chém giết đẫm máu thế này rồi. Hơn nữa, những người trong nước cũng đã quen thuộc, bọn họ không biết những nội dung như thế này phát sóng trực tiếp trên mạng có gì không ổn.

Đây chỉ có thể là nước Brosso, nếu đổi lại thành Hoa Hạ, đừng nói trường hợp phát sóng trực tiếp một buổi giết người quy mô lớn thế này, cho dù chỉ là đánh nhau hoặc chửi lộn linh tinh đã đủ bị cấm rồi, làm gì có chuyện ngày càng nhiều hơn chứ.

Trên đường đám Trần Triệu Dương đến đây, người chết trong tay bọn họ ít nhất phải hơn ba mươi người, hơn nữa đều là tỉnh nhuệ, suy cho cùng người có thể bảo. vệ nơi này không thể nào là kẻ yếu đuối được.

Cho dù là vậy thì sự xuất hiện của những người này cũng không mang đến chút phiền toái nào cho bọn Trần Triệu Dương, bọn họ nhẹ nhàng bâng quơ đã có thể giải quyết xong những kẻ này rồi.

Lúc này, Thái Phổ phái chừng vài trăm người đến, tất cả đều được trang bị vũ khí nóng tiên tiến nhất. Nhưng mà số lượng người ở trong thông đạo này căn bản chẳng phát huy được chút tác dụng nào, ngược lại còn  biến thành bất lợi.

Lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp nổ mạnh, người xem của buổi phát sóng trực tiếp đều ngây ngẩn cả người, màn hình chỉ có một màu 666...

Không còn bất kỳ ai dám nói đám Trần Triệu Dương không đủ lợi hại nữa, năm người chiến thắng mấy trăm người, đây chính là thần rồi.

“Có người quen đến đây”, có vài tiếng động truyền đến, vốn Tật Phong đang định nổ súng thì bị Trần Triệu Dương đè lại, chậm rãi đi tới.

“Hả? Có chút thú vị!”, vốn anh còn tưởng rằng Nhậm Viễn sẽ đi thẳng lại đây, kết quả vừa nãy anh ta lại rẽ vào một ngã rẽ khác rồi.

Cứ như vậy, anh ta định lợi dụng Cửu Cung Bát Quái trận để vòng ra phía sau đám Trần Triệu Dương, nếu bọn họ không có đề phòng, hoặc là không biết đối phương có thể hiểu được Cửu Cung Bát Quái trận này thì khẳng định đã bị hại rồi.

“Tôi đi bắt một con chuột, mọi người tiếp tục đi về phía trước đi, lát nữa tôi sẽ đi tìm mọi người”, Trần Triệu Dương cười lạnh, lúc trước không chú ý để Nhậm Viễn cao chạy xa bay, lần này không thể để cho anh ta trốn thoát nữa.

Đám người Tật Phong không chút do dự, trực tiếp chỉnh đốn rồi tiếp tục xuất phát đi về phía trước. 

Còn Trần Triệu Dương thì xoay người đi đến thông đạo bên cạnh, dựa theo chiều hướng này vừa lúc có thể vòng đến phía sau Nhậm Viễn.

Quả nhiên, sau khi đi qua vài cái thông đạo, Trần Triệu Dương dựa vào đôi mắt xuyên thấu đã nhìn thấy được đám người Nhậm Viễn.

Anh không chút do dự bắn vài phát, bắn chết người bảo vệ của Nhậm Viễn, do đó chỉ còn lại mình anh ta.

Nhậm Viễn kinh ngạc trợn tròn mắt, vừa nấy anh ta chủ động xin đi giết giặc chính là ỷ vào việc mình hiểu biết về Cửu Cung Bát Quái trận, vốn anh ta định từ phía sau đánh bất ngờ vào đám người Trần Triệu Dương, nhưng mà trăm triệu lần cũng không nghĩ tới đối phương lại có thể vòng ra sau lưng mình.

Mà điều quan trọng nhất là, những người Nhậm Viễn mang theo đều chết cả rồi, làm sao anh ta còn dám nhúc nhích nữa, liều mạng giơ hai tay lên, bày ra tư thế đầu hàng.

“Đừng giết tôi, tôi không cùng phe với bọn họ, làm ơn tha cho tôi đi”, hai tay Nhậm Viễn ôm đầu, quỳ rạp trên mặt đất, cả người hoảng sợ run rẩy, liều mạng hét lớn.

“Này, đứng lên mà nói”, Trần Triệu Dương tiến lên phía trước, đưa chân đá đá Nhậm Viễn, quát lên.

Nghe được lời nói của anh, trong lòng Nhậm Viễn đột nhiên vui vẻ, bởi vì đối phương đang nói ngôn ngữ của Hoa Hạ, thì ra là đồng bào của mình, vậy là được cứu rồi.

“Người một nhà cả mà, tôi cũng là người Hoa Hạ, là đồng hương đấy”, Nhậm Viễn lệ rơi đây mặt, nhưng khi anh ta nhìn thấy người trước mặt là ai thì trước mặt đột nhiên tối sâm, chút nữa là lăn ra ngất xỉu.