Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1202




"Bái kiến đại nhân linh vu tôn kính", đúng lúc này, tù trưởng của bộ lạc Somtar lại đột nhiên quỳ xuống, cao. giọng xưng hô với Trần Triệu Dương.

Người xung quanh vừa nhìn thấy vậy cũng lập tức. quỳ lạy theo, đồng thời cao giọng hô lên.

Người tù trưởng này vô cùng thông minh, ông ta nhận ra, linh vu mới này có thực lực còn kinh khủng hơn linh vu Somtar vừa nãy, nếu có thể giữ linh vu này ở lại bộ lạc của bọn họ, vậy bộ lạc của bọn họ có thể nhận được nhiều lợi ích hơn nữa, cũng có thể giành được uy tín lớn hơn nữa trong các bộ lạc xung quanh, cho nên ông ta mới không do dự chút nào quỳ rạp xuống đất, thừa nhận thân phận linh vu của Trần Triệu Dương.

Anh nhất thời bối rối, tình huống gì thế này? Chẳng qua mình chỉ đánh bại linh vu này thôi, thế mà những người này lại có thể quỳ xuống trước mặt anh.

Người phiên dịch vừa nghe thấy vậy thì ngẩn ra, sau đó bước nhanh về phía trước, mở miệng phiên dịch lại cho Trần Triệu Dương một lượt.

"Không được, anh nói với bọn họ, tôi không thể làm linh vu của bọn họ được, tôi còn có việc nữa", Trần Triệu Dương nghe thấy lời nói của người phiên dịch xong, trợn tròn mắt, anh hoàn toàn không muốn ở lại nơi cằn cỗi này, dù sao, anh đang sống ở Hoa Hạ rất yên ổn, chạy đến đây chịu tội làm cái gì.

"Anh Trần, e rằng không được đâu, nếu không có ai có thể đánh bại anh, trở thành linh vu mới, chỉ sợ anh sẽ không có cách nào rời đi được", người phiên dịch nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy thì mở to hai mắt không thể tin nổi nhìn anh.

Phải biết rằng bộ lạc Somtar này chính là bộ lạc lớn nổi tiếng gần xa, trong mắt anh ta, trở thành linh vu của bộ lạc Somtar chắc chắn là một chuyện cực kỳ trâu bò, nhưng mà điều khiến anh ta không ngờ được chính là, Trần Triệu Dương này thế mà lại từ chối.

"Oh fuck, phiền toái như vậy sao?", Trần Triệu Dương nghe thấy thế lập tức trợn tròn mắt, chuyện này thực sự quá phiền toái, nếu biết trước thế này đã dẫn mấy người Nam Cung Yến xông ra ngoài từ lâu rồi.

"Vậy tôi có thể lén lút trốn đi được không?", Trần Triệu Dương khe khẽ hỏi người phiên dịch.

"Được thì cũng được, nhưng mà, nếu anh thật sự rời đi, người của bộ lạc này sẽ cho rằng thần linh đã từ bỏ bọn họ, đến lúc đó e rằng lại có một hoạt động hiến tế với quy mô lớn nữa, hơn nữa còn dùng người sống để hiến tế, đến lúc đó ít nhất phải có đến hơn trăm người chết", người phiên dịch nghe thấy anh nói vậy, sắc mặt liền thay đổi, ngay sau đó khuyên can Trần Triệu Dương.

"Ồ? Còn có chuyện như vậy nữa sao?", Trần Triệu Dương cảm thấy đau đầu, nếu anh thật sự cứ đi thẳng như vậy, đến lúc đó hiến tế mà chết người, e rằng cũng sẽ coi là lỗi của anh, chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể yên tâm được.

Nếu biết trước như vậy cũng không cần phải làm thế  này, giờ hay rồi, trở thành linh vu của người ta, bây giờ mà muốn đi, e rằng chỉ có một cách duy nhất, tìm một linh vu mới cho bọn họ.

Lúc này mấy người Nam Cung Yến cũng đã đi tới, rõ ràng bọn họ cũng bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho bối rối, hơn nữa bọn họ cũng nghe thấy lời nói của người phiên dịch này, điều này khiến Nam Cung Yến rất lo lắng.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Mau nghĩ cách đi", lúc. này, Nam Cung Yến luống cuống, nắm lấy tay Trần Triệu Dương, gấp gáp nói.

"Đều tại tôi, nếu không phải tại tôi, mọi người cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này", lúc này Iris cũng không kiêu ngạo lạnh lùng nữa, biết rõ chuyện này nghiêm trọng đến mức độ nào, mặt cô ấy lộ ra vẻ hổ thẹn nói.

"Đừng vội, trước tiên chúng ta bình tĩnh lại đã, đợi ngày mai anh lại nghĩ cách", Trần Triệu Dương biết, lúc. này anh nhất định không thể luống cuống được.

"Anh Trần, bọn họ vẫn còn quỳ kìa", người phiên dịch chỉ sang những người của bộ lạc Somtar vẫn đang quỳ ở kia, mở miệng nói với Trần Triệu Dương.

"Bảo bọn họ đứng dậy cả đi", anh hơi đau đầu, lập tức vẫy vẫy tay.