“Em thấy bọn họ thật đáng thương, vậy nên đã tiện thể cứu bọn họ”, nhìn thấy dáng vẻ ấy của Trần Triệu Dương, Nam Cung Yến không vui, cô cảm thấy mình không làm sai.
“Thôi bỏ đi, cứu cũng cứu rồi”, thấy vợ mình như vậy, Trần Triệu Dương không nỡ trách móc.
“Bạn bè Hoa Hạ thân yêu, thật sự rất cám ơn, nếu không có sự xuất hiện của các bạn thì chúng tôi đã bị lũ người man rợ này thiêu chết rồi”, Trần Triệu Dương đang nhức đầu thì một người đàn ông trung niên cảm kích nói. Ông ta có da trắng, mặc áo chùng màu trắng, trông vô cùng thê thảm.”
“Cứu các người chỉ bởi vì chúng tôi tiện tay thôi, không cần cám ơn”, Trần Triệu Dương lắc đầu, không quan tâm tới sự cảm kích của người đó.
Trần Triệu Dương biết, nếu không giải quyết bộ lạc Somtar, bọn họ sẽ rất khó rời khỏi đây, dù sao hiện tại không chỉ đơn giản là đưa nhóm lris đi nữa, mà còn có cả đám người này.
“Mau chóng khống chế nhóm người ngoài này lại, chính bọn họ đã mang tai họa tới đây, mới khiến thầy pháp biến thành như thế”, lúc này, tù trưởng của bộ lạc. Somtar bỗng lên tiếng, chỉ vào nhóm Trần Triệu Dương và cao giọng nói.
Rốt cuộc người của bộ lạc Somtar cũng có phản ứng, cả đám bao vây Trần Triệu Dương, häm hè nhìn bọn họ.
“Làm sao bây giờ?”, nhìn thấy cảnh này, Nam Cung Yến phát hoảng, đồng thời cô cũng hiểu rằng mình cứu người như vậy sẽ mang tới rất nhiều phiền phức cho quá trình trốn chạy.
Nếu chỉ có bọn họ, với thực lực của Trần Triệu Dương, anh hoàn toàn có thể dẫn hai chị em.Julia và người dẫn đường kia xông ra ngoài.
Nhưng hiện tại lại có thêm mười mấy người bình thường nữa, đó chắc chắn sẽ là gánh nặng lớn nhất.
“Không sao, trò hay sắp ra sân rồi”, nhìn thấy vẻ tự trách trong mắt vợ mình, Trần Triệu Dương cảm thấy không đành lòng, bèn vươn tay ra khoác lên vai cô, nhẹ giọng an ủi.
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Yến hơi sửng sốt.
Trò hay? Trò hay gì?
Đúng lúc này, một đoàn người chạy từ phía xa tới. Bọn họ vừa gõ trống vừa hô hào khẩu hiệu thống nhất, xuất hiện một cách đột ngột, khiến người của bộ lạc Somtar sững sờ.
“Là thầy pháp Tabu”. Người của bộ lạc Somtar đang rất cảnh giác, nhưng
khi nhóm người đó tới gần, bọn họ lập tức thả lỏng, đồng thời tách ra một con đường.
Thấy vậy, đám Trần Triệu Dương nghệt mặt ra, không ai ngờ mọi chuyện lại diễn ra thế này.
Thầy pháp của bộ lạc mình trúng độc, người trong tộc không mau chóng nghĩ cách cứu người và ngăn cản đối phương vào đây, ngược lại còn để bọn họ vào.
“Là thế này, bộ lạc Somtar và một vài bộ lạc nguyên thủy đều rất kỳ lạ, thầy pháp ở đây chưa chắc đã là người của bộ lạc bọn họ, người của những bộ lạc khác. cũng có thể tới khiêu chiến. Nếu chiến thắng, cho dù là người ngoài cũng có thể trở thành thầy pháp của bộ lạc Somtar, hưởng thụ quyền lực tối cao”.
Lúc này, hiển nhiên người phiên dịch kia cũng nhận ra nỗi nghỉ hoặc của nhóm Trần Triệu Dương, bèn mở miệng giải thích.