“Cậu Huyết Lang, cậu cứ yên tâm đi, tôi đã điều động tất cả sản nghiệp dưới tay ông chủ tôi rồi, chỉ cần là thứ có thể lấy được trên vùng đất Nam Phi này, nhất định sẽ có thể tìm ra”, nghe Trần Triệu Dương nói vậy, quản gia nghiêm túc gật đầu.
“Được rồi, đừng quấy rầy tôi nữa, để tôi nghỉ ngơi trước một chút”, Trần Triệu Dương khẽ gật đầu, sau đó ngồi xếp bằng ở trên mặt đất bên cạnh giường của La Sâm, bắt đầu khôi phục.
Vừa rồi châm cứu nhìn như dễ dàng, thật ra Trân Triệu Dương đã dùng hết sức lực, chân khí trong cơ thể tiêu hao khoảng năm phần, mà bởi vì đôi mắt xuyên thấu tăng cấp, ngược lại đã không còn cảm giác không lưu loát nữa, nhưng tinh thần lực vẫn có chút không chịu đựng nổi.
Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Triệu Dương, quản gia cực kì sáng suốt lui về phía sau mấy bước, đứng ở ngay cửa, sợ có người tùy tiện xông tới, quấy rầy cậu Huyết Lang nghỉ ngơi.
Mà bởi vì mấy người Nam Cung Yến nhớ đến chuyện ở chỗ Trần Triệu Dương, cho nên không đi chơi được bao lâu đã trở về, vừa đến cửa, biết được anh đang nghỉ ngơi, bọn họ cũng chỉ đành chờ ở ngoài.
Thời gian một tiếng đã trôi qua, ngay lúc này, Trần Triệu Dương đột nhiên mở mắt ra, sau đó đứng dậy.
Theo động tác của anh, một vệ sĩ ôm rương lớn điên cưồng vọt vào, lại bị quản gia kia ngăn cản.
“Để hắn ta vào đi, chắc hẳn đã đủ hết đồ rồi”, vừa rồi Trần Triệu Dương cảm nhận được mùi của các vị thuốc, cho nên mới mở mắt.
“Có phải đã đủ đồ rồi không?”, lúc này quản gia mới thấy rõ đúng là người của mình, vội vàng hỏi hẳn ta.
“Thưa ông, đã chuẩn bị đủ đồ rồi, không thiếu một thứ nào, hơn nữa vì sợ không đủ, mỗi thứ đêu được chuẩn bị dư thêm ba phần”, hiển nhiên tên vệ sĩ kia đã từng được huấn luyện, mặc dù thở hồng hộc, nhưng lúc. nói những lời này, hắn ta không phải dừng lại chút nào, đến khi nói xong mới mới phải thở hổn hển.
“Tốt, làm tốt lắm, đi xuống đi”, quản gia khẽ gật đầu, sau đó phất tay bảo hắn ta rời đi.
“Cậu Huyết Lang, mời cậu xem qua, nhìn xem những thứ này có chính xác không?”, mặc dù người của mình đã nói cực kì chắc chắn, nhưng nhất định vẫn phải để Huyết Lang kiểm tra một chút.
Trần Triệu Dương mở cái rương ra nhìn lướt qua, sau đó khế gật đầu, nói: “Chuẩn bị rất tốt, đều là đồ tốt cả, không hề có đồ kém chất lượng”.
“Vậy là được rồi”, nghe thấy lời khẳng định của anh, quản gia lập tức thở phào.
Đương nhiên tiếp theo Trần Triệu Dương muốn luyện chế đan dược, chỉ là lần này anh cũng không mang theo dược đỉnh, chỉ có thể dùng phương pháp luyện chế dung dịch thuốc lúc trước, mặc dù hiệu quả kém một chút, nhưng vẫn đủ để chữa khỏi bệnh cho La Sâm.
Sau đó, dưới cái nhìn chằm chằm ngơ ngác của quản gia, Trần Triệu Dương đã hoàn thành việc chắt lọc. dung dịch thuốc, ít nhất ở trong mắt quản gia, tất cả hành động của anh đều rất kì diệu và thần bí.
Ông ta không thể hiểu nổi, Trần Triệu Dương chỉ mới lắc lắc mấy cái, tại sao đã biến một vị thuốc nguyên lành thành dung dịch thuốc được, cuối cùng còn biến một đống đồ lớn thành một bình nhỏ, đúng là còn thần kì hơn cả nhà ảo thuật.
“Được rồi, cho ông chủ của mấy người uống đi”, Trần Triệu Dương đưa dung dịch thuốc đã chắt lọc xong vào. trong tay quản gia.
Quản gia vội vàng dùng hai tay nhận lấy, sau đó đi đến trước mặt ông chủ, cẩn thận chậm rãi đổ dung dịch thuốc trong tay vào miệng La Sâm.