Không còn bị Nhậm Viễn quấy rầy, cả chặng đường cực kỳ yên tĩnh, khoang hạng nhất đúng là rất dễ chịu, nhất là trên loại máy bay hàng không quốc tế này. Nếu phải ngồi ở khoang phổ thông mười mấy tiếng đồng hồ thì thật sự quá mệt mỏi, may mà ghế ngôi trong khoang hạng nhất có thể điều chỉnh thành giường nằm.
Tuy nhiên, với thực lực của Trần Triệu Dương và hai cô gái thì cho dù có phải ngồi mười mấy tiếng cũng không thành vấn đề.
Cô gái định xin Nhậm Viễn xem tướng giúp mình hoàn toàn ngỡ ngàng, không ngờ lại gặp phải loại chuyện thế này, nhưng cô ta không dám gây sự với bọn Trần Triệu Dương vì đến cả một đại sư như Nhậm Viễn cũng phải chịu thua cơ mà, cô ta không muốn bị còng tay theo đâu.
Suốt chuyến bay đều bình lặng, mười mấy giờ sau, máy bay đáp xuống sân bay Brosso. Nhóm ba người Trần Triệu Dương đi xuống, tình cờ nhìn thấy nhân viên quản lý đang áp giải Nhậm Viễn xuống, bộ dạng bây giờ của anh ta cực kỳ tiều tụy, rõ ràng là bị còng tay suốt mười mấy tiếng đồng hồ cũng không vui vẻ gì.
Khi nhìn thấy Trần Triệu Dương và hai cô gái, trong mắt Nhậm Viễn hiện lên vẻ phần nộ và oán hận, cứ nhìn chòng chọc vào anh. Vốn đến đây để hưởng thụ nhưng cuối cùng lại bị áp giải mà tới, Nhậm Viễn thầm thề trong lòng rằng nhất định phải báo thù.
"Chúng ta đi thôi, loại người như vậy không đáng để thương hại", thấy cảnh này, Trần Triệu Dương giữ Nam Cung Yến lại, dẫn hai người ra sân bay.
Sau khi ra ngoài, ba người còn chưa đứng được một lúc thì có một chiếc xe việt dã đen tuyền chạy đến, lái xe là một người đàn ông trung niên.
"Nào, lên xe thôi", thấy người đó, anh lập tức nở nụ cười, đồng thời nhét vali vào trong cốp xe.
"Ông ấy là?", Nam Cung Yến nghỉ hoặc hỏi, đây là ai vậy?
"Chị dâu, em là Tật Phong đây", khi cô hỏi câu đó, tài xế trung niên nhoẻn miệng cười làm lộ ra hàm răng vàng khè, nói.
"Tật Phong? Sao cậu lại biến thành thế này? Tôi không nhận ra được cậu luôn!", nghe thấy giọng của Tật Phong, cuối cùng Nam Cung Yến mới tin đó là cậu ta. Cô rất tò mò tại sao cậu ta lại có thay đổi lớn đến vậy.
vulia thì không thấy kỳ lạ, vì lúc đầu khi gặp những người này cô ta đã được thấy quá nhiều điều thần kỳ ở họ.
"Chị dâu, tạm thời chúng em không được để ai biết mình tới đây nên đành phải cải trang, thế này thì cho dù gặp phải người quen thì cũng không sao cả", Tật Phong cười nói.
"Trần Triệu Dương, làm sao anh biết đó là Tật Phong? Nếu cậu ấy không lên tiếng thì em cũng không nhận ra", Nam Cung Yến tò mò nhìn Trần Triệu Dương.
"Bọn anh là chiến hữu có thể giao phó mạng sống cho nhau, dù cậu ta biến thành dáng vẻ kỳ lạ hơn thì anh vẫn có thể nhận ra thông qua một số chỉ tiết", anh mỉm cười, mối quan hệ của họ đã thân thuộc đến mức không phải chỉ dựa vào mắt để nhận biết, nhiều khi đó còn là một loại trực giác.
"Hai người nắm rõ nơi này lắm sao?", cô biết Tật Phong và những người khác đến đây trước để chuẩn bị, thấy Trần Triệu Dương lộ ra vẻ hoài niệm khi xe đi qua các con đường thì tò mò hỏi.
"Coi như là thế đi, anh từng làm vài nhiệm vụ ở đây", anh rời mắt sang chỗ khác, trả lời.
Nơi này là thành phố M, thủ đô của đất nước. Brosso. Cả con đường, thôn xóm và kiến trúc ở hai bên đường đều bộc lộ sự thê lương và thảm thiết, đâu đâu cũng là dấu vết chiến tranh, thậm chí thỉnh thoảng họ còn có thể nghe thấy tiếng đại bác, nếu là ở nước Hoa thì tuyệt đối không thể thấy được.