"Phải là anh may mắn mới đúng", Trần Triệu Dương lắc đầu, tỏ ra hờ hững không quan tâm.
Không sai, nếu cô tiếp viên hàng không ấy không đổi chỗ ngồi xa cho Nhậm Viễn thì có lẽ kết cục đang chờ đợi anh ta sẽ rất thê thảm.
Không lâu sau đó, máy bay cất cánh.
Sau khi máy bay đã vững vàng, Nhậm Viễn lập tức tháo dây an toàn ra, đứng dậy lạnh lùng nhìn Trần Triệu Dương, nói: "Vừa rồi anh nói cái gì đấy? Có ngon thì lặp. lại nữa đi?"
Anh hơi nhíu mày, rõ ràng thằng ôn này đang kiếm chuyện đây mà.
"Anh bị điên à? Chưa uống thuốc hay sao?", ánh mắt trở nên lạnh lẽo, Trần Triệu Dương tháo dây an toàn ra rồi ấn nút gọi.
"Chào quý khách, xin hỏi anh cần gì ạ?", một nữ tiếp viên hàng không cao ráo có khuôn mặt ngọt ngào đi đến, nhẹ nhàng hỏi.
"Gọi quản lý đến đây một lát, ở đây có một tên điên làm phiền chúng tôi", Trân Triệu Dương nhìn lướt qua Nhậm Viễn đang đứng bên cạnh trừng mình, nói thẳng.
Nhậm Viễn sửng sốt, hoàn toàn không ngờ người này lại xử sự thế này. Điều này làm cho anh ta cực kỳ kinh ngạc vì hướng đi hoàn toàn không xảy ra như mình dự đoán.
"Thưa quý khách, mời anh trở lại vị trí của mình, nếu như anh cần gì thì có thể gọi tôi, nhưng xin đừng quấy rầy những hành khách khác, cảm ơn sự phối hợp của quý khách", nét mặt của tiếp viên hàng không không thay đổi, vẫn hòa nhã mỉm cười khuyên Nhậm Viễn.
"Anh có hiểu phép tắc gì không vậy?
Làm cái gì thế?
Đi học bị bắt nạt cũng đòi mách giáo viên sao?
Hay là về nhà †ìm bố mẹ, tưởng mình còn đi học à? Anh bảo họ "phạt" tôi thử xem!", nghe cô ấy nói vậy, Nhậm Viễn không để ý đến mà cười lạnh, tiếp tục nói với Trần Triệu Dương.
"Thưa quý khách, tôi cảnh cáo anh lần cuối cùng, xin hãy dừng việc quấy rầy hành khách khác lại ngay, nếu không quản lý trên máy bay của chúng tôi buộc lòng áp dụng biện pháp an ninh với anh", mặc dù nụ cười trên gương mặt cô tiếp viên vẫn còn nhưng đã có chút khó coi.
"Hừ, cô làm thử xem? Cô có biết tôi rất thân với ông tổng của công ty hàng không các cô không? Hơn nữa, nếu lát nữa trên chiếc máy bay này xảy ra sự cố gì thì các cô tìm ai để giải quyết? Có tin tôi bỏ xó đó không?", Nhậm Viễn kiêu căng đe dọa.
Lời nói của anh ta khiến cho cô tiếp viên nhíu mày, những hành khách xung quanh cũng nghe thấy, sắc mặt ai nấy đều thay đổi.
Họ đang ở trên máy bay, nếu máy bay xảy ra sự cố gì thì chẳng phải các hành khách như họ sẽ bị liên lụy sao? Dù gì cũng đang ở trên độ cao mười ngàn mét, lỡ như có chuyện không may thì ai cũng đừng hòng thoát nạn.
Trần Triệu Dương lắc đầu, người này đúng là đần độn, ra oai cũng được, ngạo mạn cũng thế, nhưng chẳng lế có cái óc cũng không chịu mang?
Đang ở trên máy bay cao mười ngàn mét đấy trời ạ, bất cứ vấn đề nào đều sẽ bị nghiêm túc xử lý.
Vậy mà cái tên này lại nói thế ngay trước mặt mọi người, có lẽ kết cục sẽ thảm lắm đây.
Nữ tiếp viên hàng không nghe vậy thì hơi dè chừng, lặng lẽ ấn thiết bị báo động trong tay.