“Không ổn rồi”, thần sử thấy vậy, sắc mặt chợt thay. đổi, lập tức nhảy lên phía trước, muốn cùng nhau chống lại đòn tấn công của Trần Triệu Dương.
Nhưng mà tốc độ tấn công của Trần Triệu Dương quá nhanh, thần sử này mới đi được nửa đường, chân của anh đã liên tiếp đá vài phát vào ba người kia.
Với thực lực của Trần Triệu Dương mà dùng hết sức. thì ba tên này đã chết trước khi anh phát huy xong.
“Bắn cho tôi”, lúc này thần sử đã cực kỳ kinh hãi, hắn ta biết với thực lực của bản thân mà chống lại Trần Triệu Dương thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi. Bây giờ hắn ta đã mặc kệ những kẻ cuồng tín kia, trực tiếp bảo người của hắn ta rút súng ra.
"Bùm..."
Khi thần sử vừa mới dứt lời, một tràng tiếng súng vang lên.
"Cho dù cậu có thể đánh thì cậu có thể đỡ được: súng đạn sao...", nghe thấy tiếng súng, thần sử chợt lộ ra vẻ lạnh lùng, lên tiếng chế nhạo.
Chẳng qua là hắn ta còn chưa nói xong, một vài người đã rơi ra khỏi cửa sổ của ngôi nhà đơn sơ mà bọn họ đang ở, cảnh Trần Triệu Dương bị bản chết như hắn †a mong muốn cũng không xuất hiện.
Đúng lúc này, Tật Phong và Cẩu Tử cầm súng trên tay bước ra ngoài, Nam Cung Yến và Bạch Thấm cũng theo sát phía sau, người vừa nổ súng chính là Cẩu Tử và "Tật Phong, bọn họ nhìn thấy có người lấy súng ra muốn bắn, đương nhiên bọn họ không thể khoanh tay đứng nhìn nên đã bắn bọn họ trước.
Vốn những tín đồ này vẫn còn đang cưồng tín, nhưng khi tiếng súng vang lên, bọn họ đã hoàn toàn chết lặng, không còn tín ngưỡng cái gì nữa mà là điên cuồng bỏ chạy ra xa. Tín ngưỡng là chuyện trong chốc lát, nếu mất mạng ở đây thì thật sự là mất nhiều hơn được.
Khi có tiếng súng nổ, một nhóm người lao ra khỏi ngôi nhà đơn sơ. Mặc dù Tật Phong và Cẩu Tử không phải là tay súng bản tỉa nhưng mà kỹ thuật bản súng của bọn họ cũng rất mạnh. Bọn họ đã rút súng ra bắn mấy tên cầm súng trong tay này trước.
Không tới hai mươi giây, những người cầm súng trên tay đều bị giết chết, còn lại là những người cầm vũ khí, hai người bọn họ cũng không dùng súng nữa mà từ trên đùi rút ra một con dao găm rồi phóng về phía những người đó.
Nam Cung Yến và Bạch Thấm cũng không chịu thua kém, cùng nhau lao vào trong đám người.
May mà Cẩu Tử nhớ tới nhiệm vụ mà Trần Triệu Dương đã nói, cho dù có ra tay thì cũng không được. cách Nam Cung Yến quá xa, như vậy thì cậu ta mới kịp thời ra tay giúp đỡ.
"Được rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta. Tôi thật sự rất tò mò, Vu Thần Giáo các người làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì? Sống cho thật tốt không được sao?", Trần Triệu Dương hơi phiền não nhìn về phía thần sử rồi hỏi một cách nghiêm túc.
"Cậu thì biết cái gì? Cậu là người không có tín ngưỡng, thật sự rất đáng thương. Đợi đến khi thần linh sống lại, những người phàm đáng thương như các người sẽ chỉ đau khổ, cho nên bây giờ tôi mới cho các cậu một cơ hội trở thành đầy tớ của thần. Như vậy thì khi thần linh hạ xuống, các cậu sẽ thực sự trở thành cường giả, thật sự có thể kiểm soát vận mệnh của chính bản thân mình".
Lúc này, thần sử vẫn không quên tuyên truyền tư tưởng cho đám người Trần Triệu Dương, hiển nhiên là hắn ta đã bị Vu Thần Giáo tẩy não rất nghiêm trọng.
Trần Triệu Dưỡng hơi nhíu mày, từ lời nói của vị thần sử này, anh đã có được một số thông tin hữu ích.
Thần linh được Vu Thần Giáo tín ngưỡng sắp sống lại và lý do tại sao những người của Vu Thần Giáo này lại làm nhiều việc như vậy có lẽ là liên quan đến sự sống lại của thần linh này.
"Ông nói thần linh sống lại là sao? Thần linh thật sự †ồn tại sao? Thật sự có thể khiến tôi mạnh mế sao?", Trần Triệu Dương không vội ra tay, mà lại lên tiếng hỏi, trong mắt hiện lên một tia nóng bỏng.