Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1160




Đám người Nam Cung Yến phía trước thấy Trân "Triệu Dương cũng không thèm nói đã nhảy ra ngoài, sốt ruột không thôi, lúc này bọn họ đành điên cuồng chạy đến hồ Kiều Than.

“Muốn hiến tế tôi? Chỉ bằng mấy miếng phế liệu này của các ông sao?”, nghe thấy lời nói của thần sử, Trần Triệu Dương cười lạnh, khinh thường nhìn hắn ta nói.

“Người đâu, tới bắt cậu ta lại cho tôi, cẩn thận một chút, tôi muốn người còn sống, đứt tay đứt chân gì đó không quan trọng”, thần sử phất tay, để đám người đi ra trước tiến lên.

Mười mấy người nhanh chóng vây quanh Trần Triệu Dương và Cố Lăng Nhi, vòng vây chậm rãi siết lại.

“Có thể đối chọi nổi không?”, Cố Lăng Nhi thấy một màn này đột nhiên hoảng sợ. Cô ta biết rõ sự lợi hại của những người này, nếu không dựa vào thực lực của cô ta đã sớm chạy thoát rồi, cũng không đến mức rơi vào kết cục như thế.

“Chỉ vài tên phế vật này? Yên tâm đi, giao cho tôi là được”, Trần Triệu Dương khinh thường nói, hoàn toàn không để những người này vào mắt.

“Được, vậy tôi yên tâm hồi phục rồi”, Cố Lăng Nhi gậi đầu, tuy cô ta và Trần Triệu Dương gặp mặt nhau không nhiều lắm, nhưng cô ta hiểu rất rõ thái độ làm người của anh, Trần Triệu Dương sẽ không nói dối, cũng sẽ không mạnh miệng, bởi vì anh khinh thường nói những điều đó. 

Lúc này, Trần Triệu Dương tháo một sợi dây thừng

trên tế đàn xuống, cố định Cố Lăng Nhi sau lưng mình, sau đó mới nhìn những người xung quanh.

Thật ra thực lực của những người này không yếu, mạnh nhất là một gã Thiên Tiên đỉnh. Dựa vào một đám người như vậy, đổi lại là người khác có lẽ đã sớm bị dọa sợ, đáng tiếc, người bọn họ đụng tới lại là Trần Triệu Dương.

Đột nhiên có người vọt ra, là một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thực lực đã đạt đến Thiên Tiên đại thành, ông ta cảm thấy thực lực của mình rất mạnh mẽ cho nên mới làm người đầu tiên lao đến.

“Một tên".

Trần Triệu Dương thản nhiên nói, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, anh tát một phát, người đàn ông kia không có chút sức phản kháng nào bị một cái tát của Trần Triệu Dương đánh bay ra ngoài, mà hơi thở của ông †a cũng đã biến mất trong lúc bay trên không trung.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, người nọ đáp thẳng xuống mặt đất, cú ngã này chỉ có thể nói thật thê thảm.

“Cái gì vậy?”

"Thấy một màn như vậy, mọi người ai cũng trợn tròn mắt, các tín đồ điên cuồng vốn còn đang ồn ào tựa như bị siết cổ, miệng vẫn mở thật to nhưng không thể phát ra chút âm thanh nào. 

Tất cả cùng lên cho tôi, không cần quan tâm sống chết”, vị thần sử kia thấy vậy, nhất thời nóng nảy, đành hét lên.

Vừa nãy còn muốn bắt sống, giờ lại biến thành giết chết bất luận tội.

“Giết!", những người còn lại điên cuồng lao vào Trần Triệu Dương, đều là bộ dáng không sợ chết.

“Muốn chết”, Trần Triệu Dương không chút nương †ay với người của Vu Thần Giáo, tuy sau lưng có Cố Lăng Nhi nhưng mà anh vung đấm vung đá tới đâu là có người chết đến đó, căn bản không thể hợp lại giết anh.

“Chết tiệt, đây là tên điên ở đâu đến vậy?”, thần sử thấy vậy, trong lòng buồn bực kêu lên, ánh mắt nhìn về phía Trần Triệu Dương tràn ngập sát ý.

“Lưu An, giết cậu ta cho tôi”, thấy chỉ còn sót lại mười mấy người, rốt cuộc thần sử không nhịn được nữa, chợt quát một tiếng.