Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1154




Nhìn thấy Trần Triệu Dương bố trí nhiệm vụ đâu vào. đấy, Bạch Thấm và Hồ Biện khiếp sợ không thôi.

Bọn họ biết Trần Triệu Dương có năng lực cá nhân rất mạnh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ biết cấp dưới của Trần Triệu Dương cũng có kỹ năng xuất sắc đến vậy, đây quả thật là một tiểu đội chiến thuật đặc biệt, hơn nữa lại có sự dẫn dắt của anh, thật không biết loại nhiệm vụ nào có thể làm khó được mấy người họ.

“Nhiệm vụ lần này sẽ xuất hiện rất nhiều võ giả, những thứ mà tôi cho các cậu, các cậu nhất định phải mang theo, vào thời điểm mấu chốt thì cứ lấy ra dùng, đừng sợ lãng phí, những thứ đó không quý giá bằng mạng sống của mình”, sau khi phân chia nhiệm vụ xong, Trần Triệu Dương lại quét mắt nhìn mấy người bọn họ, hung ác nói.

“Vâng!”, nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, mấy người Tật Phong lập tức trở nên hưng phấn, đã lâu rồi bọn họ chưa có trận chiến nào thực sự, cuối cùng thì cũng có thể đánh một trận thoả thích rồi, nỗi sỉ nhục mà Vu Thần Giáo gây ra cho bọn họ lần trước, lần này nhất định bọn họ sẽ rửa sạch hoàn toàn.

Giang Tử Phong và Hứa Thiệu Phong đứng ở bên cạnh hâm mộ không thôi, hai người họ cũng muốn tham chiến nhưng thực lực của bọn họ còn không đủ để tự bảo vệ chính mình, cho nên chỉ có thể tiếc nuối bỏ qua.

“Em cũng tham gia”, ngay khi Trần Triệu Dương đang còn làm công tác động viên hai người kia thì một bóng dáng từ trên tầng hai đi xuống. 

Trần Triệu Dương sửng sốt, chỉ thấy Nam Cung Yến đã thay bộ váy dài lúc đầu ra, đổi thành một bộ quần áo bó sát, làm tôn lên dáng người xinh đẹp của cô, phía sau lưng còn đeo một thanh kiếm dài.

“Bà xã, em không được đi, còn muốn anh phải phân tâm để chăm sóc cho em saơ”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ nói.

Mặc dù lúc bình thường anh cực kỳ cưng chiều Nam Cung Yến, nhưng loại chuyện này rất nguy hiểm, anh tuyệt đối không đồng ý.

“Anh đang coi thường em đúng không?”, Nam Cung "Yến nghe vậy liền nhướng mày, đưa tay nắm chặt thanh kiếm sau lưng, rồi đột nhiên rút ra, đâm thẳng về phía Trần Triệu Dương.

Anh không ngờ bà xã nhà mình lại ra tay đột ngột như vậy, trong lòng nhất thời hoảng sợ, nhanh chóng lui về sau.

Ngay lập tức, Nam Cung Yến lại vươn tay trái ra, ban đầu vốn là một tay cầm kiếm, nhưng thời điểm tay trái của cô lướt qua tay phải, trong tay cô lại có nhiều thêm một thanh kiếm, sau đó cô hung hăng đâm về hướng Trần Triệu Dương đang trốn tránh.

“Chết tiệt, bà xã, em thật sự dám đâm đến vị trí này”, cảm nhận được bà xã thay đổi chiêu thức, Trần Triệu Dương lại bị dọa sợ, bởi vì thanh kiếm dài trong tay bà xã không hướng đến vị trí nào khác mà đang nhắm ngay vào đũng quần anh, anh có thể không hoảng sợ sao, làm gì có người đàn ông nào rơi vào tình huống này mà lại không hoảng sợ cho được.

“Anh nói xem”, Nam Cung Yến mỉm cười đắc ý, hai thanh kiếm trong tay cô giống như trăm hoa đua nở, nhanh như chớp đâm về phía Trần Triệu Dương.

Nam Cung Yến đột nhiên ra tay làm cho tất cả mọi người trong biệt thự vô cùng hoảng sợ, mấy người họ. nhanh chóng thu dọn đồ đạc xung quanh rồi vội vàng đứng sang một bên, để lại cho hai người họ đủ không gian hoạt động.

“Kiếm pháp thật tốt”, ngay khi Nam Cung Yến lộ ra hai thanh kiếm, đồng thời biến đổi chiêu thức, Bạch "Thấm không nhịn được mà phải thốt lên một tiếng khen hay.

Điều này giống như việc hai tay hỗ trợ lẫn nhau, nhưng thật sự rất khó để làm được như vậy, một người nhưng lại giống như hai người đang chiến đấu, hơn nữa Nam Cung Yến thể hiện kiếm pháp quá mức trôi chảy, hoàn toàn không giống với người mới tập võ chưa bao lâu, mà giống như một bậc thầy kiếm thuật.

“Bà xã, đừng đánh nữa, anh đồng ý cho em đi theo được chưa, dừng lại!, Trần Triệu Dương nấy giờ chỉ có thể trốn tránh, anh cũng không muốn lấy bản thân mình ra mạo hiểm, hai thanh kiếm trong tay Nam Cung Yến là do chính anh đưa cho cô, đó tuyệt đối là kiếm tốt.

“Hừ, như vậy còn nghe được”, Nam Cung Yến dùng hai thanh kiếm tấn công Trần Triệu Dương khiến cho anh  phải liên tục lui về sau rồi mới bằng lòng cất kiếm, lùi lại. “Quá xuất sắc!” “Chị dâu, chị thật trâu bờ”.

“Xong rồi, chúng ta có đi cũng chẳng được tích sự gì”.

“Lần đầu tiên nhìn thấy đại ca kinh ngạc như vậy, có chút mới mẻ”.