"Vợ à, không thể báo cảnh sát được, dù có báo thì họ cũng chỉ là người bình thường, không bắt được đâu, không những thế còn rất dễ rút dây động rừng nữa", đương nhiên Trần Triệu Dương thấy được vợ đang lo lắng cho mình, lòng ngập tràn hạnh phúc, ôm cô nhẹ nhàng an ủi.
"Anh không đi không được sao?", mặc dù Nam Cung Yến biết thực lực của anh rất mạnh nhưng vẫn lo sốt vó.
"Có một câu nói rất đúng, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng, tuy anh không thích quan tâm mấy chuyện thế này nhưng có một số việc không thể trốn tránh được", anh cưng chiều nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Thấy dáng vẻ anh anh em em kia của hai người, Bạch Thấm và Hồ Biện lúng túng. Dám rải cơm chó ngay. trước mặt người ngoài, đúng là chết người mà!
"Khụ khụ...Trần Triệu Dương, có phải chúng ta nên lập kế hoạch hành động rồi không?", Bạch Thấm thật sự không muốn nhìn hai người này show ân ái nữa, ho hai tiếng ngắt lời.
"Chờ một lát", Trần Triệu Dương không dừng lại, dù sao chỉ cần da mặt đủ dày thì người xấu hổ sẽ thành người khác thôi, anh mặc kệ người khác nghĩ thế nào.
"Thôi, đừng anh anh em em nữa, mọi người nói chuyện đi, tôi đi lên trước đây", Nam Cung Yến biết mình mà còn ở đây thì anh không thể nào tập trung làm việc được. Chuyện này chứa nhiều yếu tố nguy hiểm, cứ để Trần Triệu Dương chuyên tâm lên kế hoạch thì hơn, cô không muốn vì kế hoạch không kỹ lưỡng mà khiến cho chuyện tiếc nuối nào xảy ra.
Trần Triệu Dương lưu luyến nhìn Nam Cung Yến lên tầng trên, thật sự hy vọng những người này mau chóng đi khỏi đây.
"Khụ khụ...Được rồi đấy, người ta đã đi lên rồi, đừng trồng cây si nữa", Bạch Thấm thật lòng không muốn thấy dáng vẻ này của anh chút nào, không vui nói.
"Trồng cây si cái gì? Đó là bà xã tôi, tôi nhìn cô ấy lên lầu còn không được à?", Trần Triệu Dương quay đầu trách cứ, tâm trạng vốn đã không tốt nên đương nhiên anh cũng không tỏ ra tử tế với thành viên chính thức của Long Tổ là Bạch Thấm.
l "Rồi, chuyện này Long Tổ mấy người định dùng đội hình thế nào?", anh không nói kế hoạch của mình ra mà nhìn về phía cô ấy, hỏi thẳng.
"Sao lại nói là "Long Tổ mấy người" chứ? Cứ như anh không thuộc Long Tổ vậy", nghe Trần Triệu Dương nói thế, Bạch Thấm không nhịn được lại khó chịu trừng mắt nhìn anh.
Anh lập tức xấu hổ, đúng là anh được xem như một thành viên của Long Tổ thật, mà hình như anh còn là vai vế trưởng lão gì nữa.
"Đúng rồi, chức vụ của tôi ở Long Tổ là gì thế?", đột nhiên nghĩ đến chuyện này, Trần Triệu Dương hỏi.
"Anh thuộc bộ phận Tuần sát, tương tự như Khâm Sai Đại Thần đấy, có thể cầm Thượng Phương bảo kiếm mà giám sát các chỉ nhánh Long Tổ, quyền lực cực kỳ lớn", Bạch Thấm hơi ghen ty giải thích cho anh.
Dựa vào đâu chứ?
Cô ấy đã ở Long Tổ một thời gian rất lâu mà vẫn chỉ là đội trưởng nho nhỏ của một địa phương, Trần Triệu Dương vừa gia nhập đã trở thành Tuần sát viên của Long Tổ, chuyện này thật sự quá không công bảng.
"Trời đất, cái tên Nguyên Thu này dám lừa tôi, thì ra tôi chỉ được cái chức vụ ngồi chơi xơi nước, đến cả một cấp dưới cũng không có!", Trần Triệu Dương vừa nghe. Bạch Thấm nói xong thì vỗ bàn, hướng mặt về phía bắc mà mắng.
Bạch Thấm và Hồ Biện há hốc mồm, cái tên này không bị gì đấy chứ? Chức vụ này mà có thể so đo ai nhiều người hơn sao?
Cho dù dưới trướng nhiều tay chân đến mấy cũng không phải thân tín vì họ đều trực thuộc Long Tổ, chỉ có những người có chức vụ ngang ngửa Khâm Sai Đại Thần như Trần Triệu Dương mới nắm trong tay quyền lực chân chính.
Thế mà Trần Triệu Dương lại đi ngược lại, tỏ thái độ không hài lòng, chắc không phải trong đầu toàn bã đậu đấy chứ?