Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1132




“Không bắt nạt người như vậy, rốt cuộc cậu muốn thế nào hả? Nói ra xem nào”, lão già bị hành động này của Trần Diệu Dương làm cho sụp đổ, lúc này cả giận nói.

“Rất đơn giản, từ bỏ tôn nghiêm và đạo đức nghề nghiệp của một sát thủ là được”, Trần Diệu Dương nhìn ông ta cười cười.

“Được, tôi nói cho cậu, tôi nói cho cậu biết mọi thứ, người thuê tôi ra tay chính là..., sắc mặt lão già biến đổi vài lần, sau đó cắn răng mở miệng nói, chỉ là ông ta vừa mới nói những lời này, đồng tử đột nhiên trừng lớn, ngay sau đó cả người ông ta gục trên mặt đất.

“Chết tiệt”, cảm giác được sinh mệnh trong cơ thể lão già đang dần trôi đi, Trần Diệu Dương thầm mắng một tiếng, anh không thể sơ suất được. Trong cơ thể lão giả này có cổ trùng, một khi kí chủ có bất cứ hành động nào vi phạm chủ nhân là người phóng cổ trùng ra, sẽ gặp phản phệ.

Quả nhiên, ngay khi lão già kia ngã xuống, còn chưa nuốt trôi cục tức này, quần áo trước ngực lão ta đột nhiên nát vụ, một con trùng dài khoảng một cái móng tay, đầu dẹt dẹt, sau lưng có hai cái cánh kỳ quái chui ra.

Con cổ trùng vừa chui ra, tựa như biết do Trần Diệu Dương ép lão già này đến mức đó, nó gào lên một tiếng bén nhọn với anh, sau đó giương cánh chuẩn bị rời đi.

“Phá hủy chuyện tốt của tao xong còn muốn chạy? Làm gì có chuyện tốt như vậy”, mắt Trần Diệu Dương chợt lóe, ngân châm cầm trong tay đột ngột phóng ra, đâm thẳng vào người con cổ trùng.

“Binh...

Ngân châm va chạm với cổ trùng, đánh nó văng thẳng ra ngoài nhưng không thể dính nó lại trên mặt đất, điều này khiến anh kinh ngạc không thôi, con cổ trùng này cứng quá đi mất.

Trần Diệu Dương không dừng lại chút nào, cả người chợt lóe, đưa chân hung hăng đạp một phát lên con cổ trùng rơi trên mặt đất.

Nhưng mà điều khiến Trần Diệu Dương kinh ngạc hơn nữa chính là một cái đạp này của anh chỉ đơn thuần là giãm con cổ trùng đó dưới chân chứ hoàn toàn không thể giết chết nó.

Ngay lúc Trần Diệu Dương định dùng chân khí ngưng tụ ngọn lửa đốt cháy con trùng kia, đột nhiên có một con trùng nhỏ chui ra từ trong viên phỉ thúy treo trên cổ anh, đáp thẳng xuống người con cổ trùng kia.

“Xixì."

Vốn con cổ trùng trên mặt đất còn đang rất kiêu ngạo, nhưng sau khi con trùng nhỏ này xuất hiện trên người Trần Diệu Dương, nó lập tức rên rỉ ra tiếng, không dám nhúc nhích, sau đó bị con trùng nhỏ chui từ trên người anh ra cắn nuốt.

Căn nuốt con cổ trùng kia xong, trùng nhỏ lắc lư bò lên người Trần Diệu Dương, có chút giống với say rượu.

Mặc dù anh có hơi kinh ngạc, nhưng mà vẫn vươn †ay giúp trùng nhỏ quay lại cái ổ phỉ thúy của nó.

Sau khi đưa nó về, Trần Diệu Dương tận mắt quan sát, phát hiện nó đã cuộn mình thành một quả bóng rồi chìm vào giấc ngủ, nhìn có chút giống nhộng ve sầu, chẳng lẽ nhóc con này phải lột xác sao?

Dù Trần Diệu Dương có hơi ngạc nhiên cũng không thèm quản nó nữa, dù sao chính anh cũng chẳng hiểu gì.

Sau khi xử lý xong, anh phát hiện cô gái đi cùng lão già kia đã hoàn toàn biến mất, chắc chăn cô ta thừa dịp. anh đang bận đấu với ông ta, lẳng lặng trốn đi mất. Đúng là một người thông minh, biết cái gì không thể làm.

Thật ra trong lòng Trần Diệu Dương khá thất vọng khi manh mối bị chặt đứt như vậy, may mà anh vẫn có chút thu hoạch khác, cổ trùng như vậy thật sự rất hiếm thấy, cũng không dễ nuôi. Nó có chút giống với quần thể cổ trùng kia, chỉ là cổ trùng trong người ông già kia hoàn thiện hơn, dù gì cũng là cùng một loại cổ trùng mà thôi.

Lần trước Trần Diệu Dương muốn dụ dỗ con cổ trùng đi ra, cho nên mới không để cho cả đàn bị ăn mất.