Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1116




“Cháu thì biết cái gì chứ, thế này mới là thiên nhiên thuần khiết, tuyệt đối không có dư lượng thuốc trừ sâu”, nghe Trần Triệu Dương ghét bỏ quả mận của mình, ông cụ Nam Cung Thành trừng mắt, sau đó tỏ vẻ không vui nói.

“Ông nội, vâng, vô hại đúng là tốt, nhưng mà vậy cũng không phải có thể nuốt xuống được, nếu như: không ăn được vào bụng, cho dù có vô hại thì cũng làm gì được đâu”, Trần Triệu Dương cũng không sợ ông cụ này, mở miệng nói thẳng.

Nam Cung Thành nghe thấy Trần Triệu Dương nói vậy, theo bản năng muốn phản bác lại một chút, kết quả là nghĩ một lúc lâu cũng không tìm ra được lý do để phản bác anh.

“Chẳng qua là, ông nội à, sở dĩ những thứ đó của ông không thể ăn, cũng không phải là vì kĩ thuật trồng của ông không đúng, mà là bởi vì ở nơi này, nước và đất đai cũng như là không khí đều không phù hợp. Ông cần phải tìm nơi có những điều kiện phù hợp hơn, như thế thì rau quả mới có thể khỏe mạnh mà phát triển được”, Trần Triệu Dương vừa mới phản bác lại Nam Cung Thành một chút, khiến cho ông cụ hơi mất mặt, sau đó lại tâng bốc. Nam Cung Thành lên một chút.

“Ừ, nói câu này còn đúng, cháu nói phải, đúng là những yếu tố này chưa được ổn, đất đai và nước còn dễ Tìm, thế nhưng không khí thì đi tìm ở đâu được đây? Cháu nói như thế này đúng là không thống nhất gì cả”, Nam Cung Thành tức giận nói. 

“Thế này, để cháu đưa ông tới một chỗ, ông xem không khí, đất đai và độ ẩm ở đó thế nào nhé, cháu cảm thấy nhất định sẽ không khiến ông thất vọng”, Trần Triệu Dương cười tủm tỉm nhìn Nam Cung Thành nói.

“Ồ? Thật sự có chỗ như vậy sao? Được, dẫn ông đi nhìn thử xem”, Nam Cung Thành nghe xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, sau đó không kịp chờ đợi liền nói.

“Vâng, vậy chúng ta lên đường đi”, Trần Triệu Dương gật đầu, sau đó dẫn ông cụ đi ngay lập tức, về phần những chuyện kia, đợi đến khi nào ông cụ đã vừa ý với hồ Minh Lộc rồi thì tìm người về đây chuyển đồ đi là được.

“Thằng nhóc thối, nói chuyện chút đi, rốt cuộc là vì sao lại bảo ông rời khỏi Nam Sơn?”, Nam Cung Thành không phải người ngu, đương nhiên là nhìn ra được bọn họ có điều gì đang giấu diếm mình, chỉ có điều ông cụ cũng không phản kháng, nghe theo lời bọn họ, chẳng qua là ông cũng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Ông nội, ông đã quen biết thầy của cháu, vậy hẳn là ông cũng biết thây cháu có một số năng lực đặc biệt, mà cháu thì lại thừa kế hết tất cả những khả năng ấy của thầy”, Trần Triệu Dương nói rõ ngọn nguồn cho ông cụ biết trước, nếu không thì anh sợ ông cụ sẽ không tin.

*Ừ, thầy của cháu đúng là một người đặc biệt, nói đi, chỉ cần cháu có thể nói được lý do thì ông sẽ tin tưởng”, Nam Cung Thành gật đầu, ông cụ tin tưởng Trần Triệu Dương trăm phần trăm, dù sao thì cũng là học trò của người kia. 

“Trần Triệu Dương, rốt cuộc là chuyện gì thế? Anh nói rõ ràng một chút đi”, Nam Cung Yến đã không giữ được bình tĩnh từ lâu, lúc vừa mới vào cửa, cô đã muốn biết rồi, thế nhưng cả một buổi người này chẳng nói một câu nào, bây giờ ông cụ đã đứng trước mặt rồi mà còn thừa nước đục thả câu.

“Được, vậy anh sẽ nói”, Trần Triệu Dương buồn cười gật đầu, sau đó mở miệng nói: “Trước đó khi ông nội mua căn biệt thự này hẳn là đã tìm người xem phong thủy rồi đúng không”.

“Đúng vậy, cái khu biệt thự Nam Sơn này có thế rồng cuộn, sống lâu ở đây có thể cho con cháu được nhiều phúc, mà mình thì cũng được kéo dài tuổi thọ. Thằng nhóc thối, đừng bảo là thầy của cháu còn dạy cháu xem phong thủy nữa nhé”, ông cụ nghe xong, gật đầu, thẳng thắn thừa nhận,

“Vị trí của ông mua là tốt nhất, cho nên nhiều năm qua đều xuôi chèo mát mái, chưa từng xuất hiện vấn đề gì”, Trần Triệu Dương vừa cười vừa nói.

“Đó là điều đương nhiên, dù sao thì tiền nào của nấy, làm sao? Có vấn đề gì không?”, Nam Cung Thành nghi ngờ hỏi.

“Thế nhưng có phải gần đây ông cảm thấy không được an toàn, cơ thể không có chút sức lực nào, luôn có triệu chứng mơ màng? Điều này không hề xảy ra trong quá khứ, chẳng lẽ ông không nghỉ ngờ gì cả sao?”, Trần Triệu Dương hỏi. 

“Thế thì có gì mà phải nghi ngờ, người đã già rồi, đương nhiên là cơ thể không tốt nữa”, Nam Cung Thành vân không cảm thấy có gì lạ.