Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1115




Từ đó về sau, nhà họ Nam Cung sụp đổ, mà dòng họ Nam Cung khổng lồ cũng theo đó biến mất hoàn toàn.

Nếu không, nhà họ Nam Cung không thể nào co đầu rụt cổ tại thành phố Nam Hải nhỏ bé này được, mà mấy năm gần đây nhà họ Mộ Dung luôn theo dõi nhà họ Nam Cung nhằm tìm thấy nhược điểm của họ hòng diệt trừ tận gốc nhà họ Nam Cung.

Chẳng qua, Nam Cung Thành dù sao cũng đã từng là thành viên của Long Tổ, hiển nhiên không thể để nhược điểm của mình rơi vào tay đối phương, nhưng mấy năm gần đây cuộc sống của ông cụ rất gian khổ mãi đến khi Trần Triệu Dương xuất hiện.

Dựa theo tình hình lúc ấy của nhà họ Nam Cung lẽ ra phải bị giải quyết bí mật, nhưng mà, không biết quan hệ của thầy Trần Triệu Dương và Long Tổ như thế nào, sau khi được thầy của Trần Triệu Dương cứu, cuối cùng chỉ phế bỏ tu vi của tất cả võ giả nhà họ Nam Cung mà không truy cùng giết tận.

Đây cũng là lý do tại sao con cưng của bọn họ, Nam Cung Yến gả cho Trần Triệu Dương, họ không phản đối mà ngược lại còn rất ủng hộ, lý do lớn nhất chính là thầy của Trần Triệu Dương.

Lúc này, Nam Cung Yến đã chuẩn bị bộ dụng cụ pha trà xong, nhưng khi cô nghe ông cụ kể lại câu chuyện của nhà họ Nam Cung, cô cảm thấy hơi ngẩn ngơ.

"Ông nội, sao cháu chưa từng nghe ông nói đến chuyện đó vậy?", Nam Cung Yến hiếu kỳ hỏi.

"Nói cho cháu thì có ích gì? Chênh lệch thực lực giữa nhà họ Nam Cung chúng ta và nhà họ Mộ Dung càng lúc càng lớn, giờ đã không còn khả năng vượt qua", Nam Cung Thành lắc đầu, hiển nhiên là ông cụ không muốn Nam Cung Yến bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu này.

"Trước kia thầy cháu đã thoả thuận với nhà họ Mộ Dung rồi, nhà họ sẽ không động đến nhà họ Nam Cung, nhưng mà lần này, lão già đây tức giận rồi", đôi mắt Nam Cung Thành mang theo sự lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói. 

Lần này, hành trình đến thủ đô của Trần Triệu Dương không có chút ý định che dấu, thế nên, bên Nam Cung Thành dĩ nhiên biết tất cả hành động của Trần Triệu Dương ở thủ đô, còn có cả việc Mộ Dung Phong dẫn người bắt đám Nam Cung Yến lại, tất cả đều khiến cho người ông hiền từ Nam Cung Thành tức giận.

"Ông nội, ông đã nói rồi, chênh lệch thực lực giữa nhà họ Nam Cung và nhà họ Mộ Dung quá lớn, dù ông có tức thì làm được gì đâu?", Nam Cung Yến không hề sợ hãi ông nội mình mà nói thẳng sự thật.

"Cái con bé này, không phải là do ông đau lòng các cháu à", nghe thấy cháu gái mình nói thế, gương mặt già nua của Nam Cung Thành đỏ bừng, sau đó ông cụ ngượng ngùng nói.

"Ông nội, ông đừng tức giận, tức giận không tốt cho. sức khỏe, chuyện này cứ giao cho cháu xử lý, quả thật cháu cũng rất tức giận, bọn chúng không nên, tuyệt đối không nên chạm vào cô gái của cháu. Ông cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ cho Yến một lời giải thích", Trần Triệu Dương cam đoan nói.

Dẫu Nam Cung Thành không nhắc đến chuyện này thì Trần Triệu Dương cũng sẽ không thể nào buông tha cho nhà họ Mộ Dung, bọn chúng năm lần bảy lượt ra tay với anh và những người bên cạnh anh, chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ.

"Ông nội, lâu lắm rồi cháu không gặp ông, nhớ ông quá đi..., để không còn nhớ ông nữa, hay là ông ở chung với bọn cháu luôn đi", đúng lúc đó, Nam Cung Yến thấy 

Trần Triệu Dương nháy mắt với mình, cô nghĩ ngay đến lời Trần Triệu Dương nói ở trong xe, nên giờ cô lập tức. nói với ông nội.

"Con bé này, nếu nhớ ông nội thì đến đây thăm ông là được, cớ sao lại để bộ xương già này của ông chịu giày vò chứ, hơn nữa, ở đây có rau có trái, đến chỗ bọn cháu thì có cái gì đâu, ông mới không thèm đi", Nam Cung Thành lắc đầu, kiên quyết từ chối.

"Ông nội, cháu có thể xem rau củ quả mà ông trồng không?", lúc này Trần Triệu Dương bỗng mở miệng, khiến cho Nam Cung Yến nén lại những lời muốn nói.

"Tất nhiên rồi, mấy cái này đều là do tự tay ông gieo trồng, tuyệt đối không có thuốc trừ sâu hay phân bón hoá học, tất cả đều là chất hữu cơ tự nhiên", nghe Trần Triệu Dương nói vậy, Nam Cung Thành đắc ý cười lớn, hào hứng giới thiệu nói.

"Ông nội, ông trồng quả này không ngon gì cả, quá dở", Trần Triệu Dương đi đến gốc cây mận, thấy một quả mận đã chín đỏ bèn hái xuống nếm thử, lập tức vẻ mặt Trân Triệu Dương nhăn nhó, buồn bực nói.