Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1114




"Cháu chính là Trần Triệu Dương sao, không tệ, rất tốt, không thua thầy cháu chút nào, ông già này hơi hy vọng, đợi đến khi thực lực của cháu vượt qua thầy cháu thì biểu cảm của lão già đó chắc vô cùng thú vị", Nam Cung Thành vốn nằm đó lại chậm rãi đứng dậy sau khi nói thế, trong đôi mắt ông lóe lên một tia sáng.

"Ông nội, ông quen biết thầy của cháu sao?", Trần Triệu Dương nghe vậy, lập tức sửng sốt rồi nghi ngờ hỏi lại.

"Ngồi đi", Nam Cung Thành nhận lấy Diên Thọ đan anh đưa, sau đó tỏ ý bảo đám Trần Triệu Dương ngồi xuống.

Tuy trong lòng Trần Triệu Dương hơi sốt ruột nhưng anh vẫn nghe lời ngồi xuống.

"Ông nội, cơ thể ông vẫn dẻo dai như xưa Cung Yến thân thiết ôm lấy Nam Cung Thành, làm nũng nói.

"Cái con nhóc này, lâu lắm rồi không đến thăm ông làm ông còn nghĩ là cháu không thương ông nữa", Nam Cung Thành cười nói nửa thật nửa đùa.

"Ông nội, đâu có đâu, không phải là cháu mới về từ thành phố Long Hải sao, thế nào cũng phải đợi đến khi mọi thứ bên kia ổn định thì cháu mới có thể trở về", Nam Cung Yến nhỏ nhẹ nói, Trần Triệu Dương chưa từng thấy dáng vẻ cô như thế bao giờ, ai mà chịu nổi Nam Cung Yến như vậy. 

"Được rồi, cháu đến phòng ông lấy cái bình đựng trà kia ra rồi pha trà giúp ông với", Nam Cung Thành cưng chiều xoa đầu Nam Cung Yến, sau đó giao nhiệm vụ cho cô.

"Ơ..Vâng ạ", nghe ông nội nói vậy, Nam Cung Yến hơi ngơ ngác, cô biết rõ bình đựng trà kia mà ông nội nói có ý nghĩa gì, đó chính là báu vật của ông mỗi năm chỉ có một chút, cưng như cưng trứng, mỗi lần lấy ra uống đều phải tính từng tí một, đến khi trà mới được giao tới thì chút trà kia mới uống hết.

Thế nhưng cô không ngờ rằng ông nội lại chiêu đãi Trần Triệu Dương bằng loại trà này, dù anh là chồng mình nhưng đãi ngộ này chênh lệch quá lớn rồi.

Biết không, trước kia, khi cô chạm vào cái bình đựng trà kia thì đã bị ông nội khiển trách nghiêm khắc, từ đó về sau cô không bao giờ dám chạm vào bình đựng trà kia.

"Đứng đó làm gì? Nhanh chân lên..., thấy con gái mình đứng ngẩn ngơ ở đó, Nam Cung Minh Đức vội vàng đẩy cô tỉnh.

Nam Cung Yến nhanh chân đi vào phòng, chẳng qua trong lòng cô vẫn thấy rất quái lạ.

"Ông quả thật có quen biết với thầy của cháu, nói chính xác là thầy cháu là ân nhân của ông và cũng là ân nhân của nhà họ Nam Cung chúng ta", trong mắt Nam Cung Thành mang theo hồi tưởng, ông cụ từ tốn kể lại. 

Nghe Nam Cung Thành kể xong, Trần Triệu Dương mới hiểu được hoá ra hai nhà họ Nam Cung và Mộ Dung. có ân oán sâu sắc như vậy.

Khi xưa, Nam Cung Thành cũng là thành viên của Long Tổ, chỉ có điều là ít người biết đến thôi, bởi vì ông cụ là gián điệp, nhưng mà sau này lại bị người ta hãm hại khiến kinh mạch đứt đoạn, đan điền vỡ nát.

Tuy Nam Cung Thành là người bị hại, nhưng Mộ Dung Địch lại nhân cơ hội này hãm hại ông cụ và nhà họ Nam Cung, thậm chí ông ta còn đưa ra rất nhiều bằng chứng giả dối hư ảo, đến cuối cùng dẫu cho nhà họ Nam. Cung lập được công lao to lớn thì vẫn không thể giúp họ may mắn thoát khỏi tai ương.

Cuối cùng, tất cả các vỏ giả của nhà họ Nam Cung đều bị phế bỏ tu vi, hơn nữa trong vòng mười năm không được phép tu luyện.