Trần Triệu Dương rất muốn vả mình hai cái, cũng may Nam Cung Minh Đức không để ý, mà quay người đi vào trong biệt thự.
Trần Triệu Dương vội vàng đi theo, trong đầu đang suy nghĩ rốt cuộc ông lão này đến chỗ anh làm cái gì?
Chẳng lẽ Nam Cung Minh Đức cũng biết chỗ bọn họ bị đánh lén? Cho nên tới xem một chút?
"Thế nhưng cũng không đúng!
Chuyện đó mới xảy ra chưa được bao lâu, Nam Cung Minh Đức không có khả năng biết nhanh như vậy được!
Trong lòng suy nghĩ những chuyện lung ta lung tung này, đến phòng khách trong biệt thự, Trần Triệu Dương mới lúng túng phát hiện ra trong phòng khách không có bất kỳ ai, muốn sai người đi pha trà cũng không được.
Rơi vào đường cùng, Trần Triệu Dương đành phải để ông ngồi chờ ở phòng khách một lúc, anh thì chạy đi pha trà.
Bố vợ tới, đương nhiên không thể uống trà kém chất lượng được, lúc này Trần Triệu Dương lấy một ít lá trà mà anh lấy được từ chỗ ông cụ ra, lúc trước ông cụ còn không nỡ uống lá trà này.
"Cháu và Yến cũng đã kết hôn được một khoảng thời gian rồi nhỉ?", Nam Cung Minh Đức ngồi xuống bắt đầu thưởng thức trà, thưởng thức nửa ngày, rốt cuộc mới mở miệng nói.
"Vâng ạ”, anh khẽ gật đầu.
"Vậy cháu gọi chú một tiếng bố cũng không quá đáng chứ?”, Nam Cung Minh Đức híp mắt, sau đó uống một ngụm trà, hài lòng nói.
"Không quá đáng”, Trần Triệu Dương hơi sững sờ, chỉ vì chuyện này sao?
"Vậy cháu còn gọi là chủ tịch, thằng nhóc thối, nếu mà còn gọi chú là chủ tịch, có tin chú đánh cháu hay không”, Nam Cung Minh Đức đột nhiên trừng mắt, sau đó hầm hừ nói với Trân Triệu Dương.
"Bố, bố đừng nóng giận, uống trà đi”, Trần Triệu Dương nghe xong, vội vàng đổi cách gọi, nhưng mà trong lòng rất đắc ý, xem ra chẳng mấy chốc nữa sẽ được ôm người đẹp về nhà rồi.
"Nếu con đã gọi bố một tiếng bố, vậy có một số việc. bố cũng không thể không hỏi”, Nam Cung Minh Đức ho khan hai tiếng, vẻ có chút lúng túng, tiếp đó mới nói: “Hai đứa cũng đã kết hôn lâu như vậy rồi, vậy tại sao... vì sao mà Yến còn không có động tĩnh gì?”
"Động tĩnh gì?”, nghe thấy ông hỏi vậy, Trần Triệu Dương lập tức ngây người, sau đó cảm thấy bưồn phiền, nghỉ ngờ hỏi ngược lại.
"Đần, con đúng là đồ đần”, nhìn thấy dáng vẻ đó của Trân Triệu Dương, Nam Cung Minh Đức lập tức giận dữ, lúc này cầm lấy một quyển sách bên cạnh lên, gõ mạnh vào đầu anh hai lần.
"Bụng đó, bố đang chờ được bế cháu ngoại đây”, sau đó, Nam Cung Minh Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Trần Triệu Dương.
"À...” nghe thấy ông nói vậy, anh lập tức hiểu ra, sau đó cũng có chút lúng túng.
Phải trả lời như thế nào đây?
Chẳng lẽ lại nói thật, ngay từ đầu là con gái của bố không cho con lên giường, về sau là bởi vì công pháp mà anh tu luyện.
Trần Triệu Dương dám đảm bảo, nếu như anh nói như vậy, chỉ sợ sẽ bị đánh mạnh hơn.