"Tôi được phép thay thế một người hay không?", đúng lúc đó, Ưng Chuẩn bỗng đứng dậy rồi hỏi người đàn ông giấu mặt.
"Ồ? Cậu cũng muốn gia nhập sao? Được, cậu thích tham gia thì tôi đồng ý cho cậu tham gia, chỉ có điều, số lượng đạn phải sửa lại, ban đầu ổ xoay chỉ có một trong sáu lỗ là được nạp đạn, mà giờ, tôi muốn nạp hai viên đạn, dù sao, muốn làm bất cứ chuyện gì cũng phải trả một cái giá tương ứng".
Nghe thấy có người chủ động gia nhập, người đàn ông kia hơi ngỡ ngàng, sau đó anh ta vui vẻ đồng ý nhưng lại muốn thêm một điều kiện.
"Điều này..."
Nghe điều kiện của anh ta, lập tức cả đám sửng sốt, Ưng Chuẩn không ngờ đối phương lại đưa ra điều kiện này, nhưng thế lại khiến cho cậu †a vô cùng vui vẻ, dẫu sao, có thêm hai viên đạn thì có thêm vài cơ hội chiến thắng.
"Tôi đồng ý với ông", Ưng Chuẩn không do dự đồng
"Tôi phản đối..., Giang Tử Phong chợt lên tiếng, hiển nhiên là không hài lòng với kết quả này.
"Phản đối vô hiệu, nơi này do tôi định đoạt", nghe Giang Tử Phong nói vậy, người đàn ông giấu mặt cười khẩy, sau đó dùng ánh mắt đe doạ nhìn cậu ấy rồi nói.
"Cậu lại đây", người đàn ông giấu mặt ngoắc ngón tay với Ưng Chuẩn, cậu ta bước ra ngay.
Người đàn ông lấy một viên đạn nhét vào trong nòng súng, sau đó quay với tốc độ cao rồi mạnh mẽ chốt lại.
"Được rồi, nếu cậu can đảm như vậy thì tôi sẽ cho cậu một cơ hội", người đàn ông giấu mặt ném khẩu súng lục vào Ưng Chuẩn.
Cậu ta cầm lấy khẩu súng lục, khoé miệng nở một nụ cười hờ hững, trước khi người đàn ông giấu mặt kịp phản ứng thì Ưng Chuẩn đã lấy súng nhắm ngay vào đầu anh ta.
"Sai lầm lớn nhất của anh chính là để tôi cầm súng, tôi chắc chắn rằng đây là một viên đạn. Anh đừng bao. giờ hoài nghỉ kỹ thuật bắn súng của tôi, nếu không, anh xuống điện Diêm Vương mà hối hận đi", rất hiếm khi Ưng Chuẩn nói dài dòng như vậy, ý tứ trong đó rất rõ ràng, anh đừng nhúc nhích, nếu xảy ra chuyện gì thì tôi không chịu trách nhiệm đâu.
Ánh mắt đùa cợt của người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, sau đó u ám nhìn Ưng Chuẩn.
Anh ta không ngờ rằng mình vốn ôm thái độ chơi đùa nhưng lại bị thằng này cắn ngược lại một cú đau đớn.
"Bỏ súng xuống, cậu có tin tôi bắn nát đầu cậu không?"
"Bỏ súng xuống, nếu không chúng tôi sẽ giết sạch tất cả những người ở đây".
Những người xung quanh thấy thế lập tức lao đến, dùng đao và súng nhắm vào Ưng Chuẩn, tất nhiên, bọn họ không thể nào ngờ mọi chuyện lại phát triển theo chiều hướng này.
"Nổ súng đi, tôi muốn xem thử súng của các anh nhanh hay súng tôi nhanh, dĩ nhiên, nếu các anh muốn tính mạng của cậu chủ nhà các anh cũng được, dù sao thì người đi chân trần như tôi không sợ người đi giày như các anh", Ưng Chuẩn vẫn cầm chắc khẩu súng, luôn nhăm chặt vào người đàn ông giấu mặt.
"Cậu chủ gì? Không biết mày đang nói gì ở đây, mày dùng anh ta để uy hiếp bọn tao là vô dụng, bỏ súng xuống thì có lẽ bọn tao sẽ tha cho mày một mạng", nghe Ưng Chuẩn nói vậy, có người mở miệng nói.