Chỉ có Trần Triệu Dương là cảm thấy sửng sốt, sắc mặt kỳ quái nhìn Ngô Hàng Vũ đang tỏ ra kiêu ngạo.
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Hàng Vũ lại càng thêm kiêu ngạo, ông ta vô cùng hưởng thụ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Ngô Hàng Vũ vốn đang cực kỳ vui vẻ, thế nhưng giữa một đám người kia lại có một ánh mắt làm cho ông ta vô cùng khó chịu, mọi người xung quanh đều tỏ ra hâm mộ ông ta, chỉ có người thanh niên này là lạnh nhạt, ánh mắt lại còn giống như đang xem kịch vui, điều này làm Ngô Hàng Vũ rất khó chịu.
“Người thanh niên, tôi thấy tôi và cậu rất có duyên với nhau, tôi cho phép cậu lại gân quan sát tôi châm cứu, lại đây đi”, Ngô Hàng Vũ mỉm cười lạnh lùng, nhưng ngay sau đó đã khôi phục lại bình thường, khẽ cười nói với Trần Triệu Dương.
Trần Triệu Dương sửng sốt, anh không nghĩ tới, Ngô Hàng Vũ bỗng nhiên lại nhắc đến mình, hơn nữa còn dùng từ “cho phép”, hai từ này khiến cho anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Người thanh niên này thật may mắn, vậy mà được đại sư nhìn trúng”.
“Ai, tại sao tôi không có được may mắn đó, nếu có thể được Ngô đại sư nhận làm học trò thì đúng là may mắn tám đời”.
“Thật hâm mộ tên nhóc kia, nhưng mà tại sao anh ta vẫn còn ngẩn người? Sao không mau chạy lại cảm ơn đi”.
Những người xung quanh nghe được lời nói của Ngô Hàng Vũ đều trợn tròn mắt, sau đó ghen tị nhìn Trần Triệu Dương, hận không thể đi lên thay thế anh.
“Được”, Trần Triệu Dương bất đắc dĩ cười khổ, vốn anh cũng không muốn tham gia, nếu Ngô đại sư này thực sự có bản lĩnh thì anh cũng không cần phải ra tay.
Chỉ là, anh không muốn gây sự chú ý nhưng người khác lại không chịu buông tha anh.
Bất lực, Trần Triệu Dương chỉ đành đi lên phía trước.
“Người thanh niên, cậu phải biết học hỏi mọi lúc mọi nơi, hiện tại là một cơ hội rất tốt, nhất định cậu phải nắm chắc lấy, đừng để lãng phí, những người khác đều hâm mộ cậu nhưng không có được cơ hội này đâu đấy”, Ngô Hàng Vũ giảng giải cho Trần Triệu Dương.
“Phải”, Trần Triệu Dương cố nén lại ý định muốn tát cho ông ta một cái, thấp giọng nói.
“Mọi người, nhìn cho kỹ”, Ngô Hàng Vũ mở ra chiếc. hộp vẫn luôn mang theo bên người, lấy ra một bao ngân châm, mỗi cây châm có một kích cỡ khác nhau, quan trọng nhất chính là, ngân châm này khác hoàn toàn với ngân châm bình thường, phần đuôi của ngân châm có hình đuôi phượng hoàng sống động như thật.
“Đây...Đây là châm Phượng Vĩ”, khi Ngô Hàng Vũ mở bao ngân châm ra, trong mắt Trần Triệu Dương hiện lên vẻ khiếp sợ, anh dùng đôi mắt thấu thị quét qua vài lần, sau đó xác định, thứ mà Ngô Hàng Vũ đang cầm chính là châm Phượng Vĩ trong truyền thuyết.
Châm Phượng Vĩ được làm từ thiên thạch ở trên trời rơi xuống, mài dũa hơn mười năm mới hoàn thành, có thể nói đây là bộ châm trong truyền thuyết, thật không ngờ hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy.
Theo truyền thuyết, châm Phượng Vĩ cực kỳ cứng rắn, mặc dù nhìn cây châm có vẻ nhỏ bé nhưng thực chất là rất khó gãy, hơn nữa, khi dùng châm Phượng Vĩ để châm cứu còn có thể làm tăng hiệu quả chữa trị, đây là một thứ mà tất cả các bác sĩ đều mơ ước.
Xem ra, Ngô Hàng Vũ có thể có được bộ châm này. hẳn là được tổ tiên truyền lại.
Trần Triệu Dương thu lại ánh mắt khiếp sợ, nhìn thấy Ngô Hàng Vũ đang khử trùng cho bộ châm, Trần Triệu Dương chỉ cảm thấy bất lực.
Xem ra, Ngô Hàng Vũ không hề biết được chỗ thần kỳ của châm Phượng Vĩ, hoặc cũng có thể là Ngô Hàng Vũ còn không biết đây chính là châm Phượng Vĩ trong truyền thuyết.
Phải biết rằng, châm Phượng Vĩ không bao giờ bị nhiễm bẩn, cho dù là không khử trùng thì cũng không có vi khuẩn nào có thể bám lên nó được, vậy nên, hành động khử trùng của Ngô Hàng Vũ quả thật rất ngu ngốc.
Nếu như Ngô Hàng Vũ không biết đó là châm Phượng Vĩ, có lẽ anh sẽ có cơ hội lấy được châm Phượng Vĩ này.