Sau khi phát hiện điều này, ba người lập tức nổi điên. Họ mặc dù sống lâu rồi nhưng còn chưa đủ đâu, họ không muốn chết ở đây!
Ba người lập tức thi triển đòn đánh của riêng mình, muốn ngăn cản sự công kích của Trần Triệu Dương.
Nhưng công kích của anh sao có thể bị cản lại dễ dàng được? Khi bóng cây giáo của Trần Triệu Dương lao tới trước mặt, họ chỉ cản được trong nháy mắt, ngay sau đó, cả ba người đều bị đánh trúng chỗ hiểm.
"Phụt..."
Ba người bị đòn tấn công của Trần Triệu Dương đánh trúng, hộc ra máu tươi, khuôn mặt sụp xuống, lộ ra vẻ đau đớn.
Nhìn lại Trần Triệu Dương, mặc dù anh đánh sau nhưng lại tới trước ba người, trong lúc cả ba bị đánh bay. ra ngoài, Trần Triệu Dương thong thả ném cây giáo trong tay đi, hai tay đột nhiên vòng thành một vòng tròn ở. trước ngực.
Đòn công kích của ba ông lão kia rơi vào vòng tròn của Trần Triệu Dương, anh lập tức bị luồng sức mạnh ấy đẩy lùi ra ngoài.
Chẳng qua, đòn công kích cũng vì vậy mà bị ngăn cản, theo Trần Triệu Dương lui về phía sau mấy bước, lực công kích cũng yếu đi.
Anh nhân cơ hội triệt tiêu toàn bộ lực lượng của nó.
Làm xong mấy việc này, Trần Triệu Dương nhìn về phía ba người kia, có điều lúc này đã biến thành năm người, vì hai kẻ họ Mộ Dung ở dưới võ đài kia cũng đi lên theo.
Hiển nhiên, chiêu giả heo ăn cọp vừa rồi của Trần Triệu Dương đã làm cho nhà Mộ Dung trở thành trò cười cho người khác, vì vậy mặc dù hai tên kia rất khinh thường việc ức hiếp vãn bối, nhà Mộ Dung cũng tuyệt đối không thể bị mất mặt nữa.
Cho nên, hôm nay họ phải chém chết Trần Triệu Dương ngay tại đây để lập uy, nếu không sau này làm sao bọn họ có thể đi lại trên giang hồ được?
"Sao vậy? Nhà Mộ Dung quen lấy nhiều khi ít rồi phải không? Xem ra cái nhà này cũng chỉ như vậy thôi, toàn là một lũ chuột nhắt nhát gan, vô sỉ. Làm chuyện này cũng thật thuận buồm xuôi gió, cũng có tâm đắc gì rồi đây", Trần Triệu Dương giễu cợt, những lời này bị anh dùng chân khí khuếch đại, người xung quanh đều hoàn toàn nghe thấy rõ.
"Mày...
Nghe Trần Triệu Dương nói vậy, hai ông lão Mộ Dung tức khắc nổi cơn tam bành, nhưng họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, dù sao thì Trần Triệu Dương cũng quá mạnh.
"Đã lên hết rồi thì khoan hãy đi, đánh một trận rồi đi cũng không muộn”, Trần Triệu Dương không quan tâm những người này đang nghĩ gì, lên rồi xuống lại thì còn làm ăn được gì nữa?
Anh phóng tới hai người họ với tốc độ nhanh như chớp, hiển nhiên anh không định để cả năm người này được đi, suy cho cùng, anh đã thành kẻ thù của nhà Mộ Dung, tất nhiên phải dùng hết sức để tiêu hao sức mạnh của họ rồi.
Đăng này cả năm còn đều là võ đạo tông sư, anh tin rằng, dù nhà họ Mộ Dung đáng sợ như thế cũng phải chịu đả kích nặng nề khi một lần mất đi cả năm vị võ đạo tông sư, đây cũng là nguyên nhân tại sao anh muốn năm ông già này hoàn toàn ở lại võ đài.
"Giờ thì, các ông có thể đi chết rồi", Trần Triệu Dương lạnh lẽo cười, tiến về phía hai người họ.