Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1033




Nếu Mộ Dung Lâm đã ra tay thì Tiền Hải chẳng còn tác dụng gì nữa, tuy anh cũng hơi có hứng thú với bí mật trong miệng Tiền Hải, nhưng cũng không ngăn được. Trần Triệu Dương xuống tay tàn nhẫn.

"Cút ngay cho tôi", đương nhiên Mộ Dung Lâm không cho phép Trần Triệu Dương giết chết Tiền Hải, khó khăn lắm Tiền Hải mới chịu mở miệng, ông ta hoàn toàn không muốn mọi thứ đổ sông đổ biển, lúc này thanh " chùy ngắn trong tay bỗng thò ra đâm thẳng về phía Trần Triệu Dương.

"Tôi chỉ chờ giây phút này", một chưởng kia của Trần Triệu Dương lập tức chuyển hướng, cơ thể nhẹ xoay một chút đã trốn được sự công kích của ông ta, đồng thời chưởng đó của anh đột ngột phun ra luồng chân khí kinh  khủng, trực tiếp đánh trúng Mộ Dung Lâm.

Trong lòng Mộ Dung Lâm vẫn luôn cho rằng Trần Triệu Dương chỉ là Võ giả Tiên thiên, đợi khi người nọ công kích ngay bên cạnh thì ông ta mới cảnh giác, nhưng mà cũng đã chậm.

Mộ Dung Lâm liều mạng chống đỡ chưởng đó của Trần Triệu Dương, dù gì thì đã có một bài học kinh nghiệm là Tiền Hải, tuy thực lực của ông ta mạnh hơn Tiên Hải một tí, nhưng nếu muốn đánh bại Tiền Hải thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng.

"Tiền gia chủ, ông có thể yên tâm ra đi rồi", mục đích của Trần Triệu Dương tất nhiên không phải là Mộ Dung Lâm, lúc này cái chưởng kia lại mạnh mẽ chạm vào đầu Tiền Hải.

"Cậu...", vốn dĩ Tiền Hải đã suy tính xong, sau khi chuyện này kết thúc ông ta sẽ lập tức dốc toàn lực vây giết Trần Triệu Dương.

Nhưng ông ta không ngờ rằng dù đã được Mộ Dung Lâm trợ giúp thì vẫn không cách nào ngăn Trần Triệu Dương lại, Tiền Hải hối hận rồi.

Tại sao phải ép nhà họ Bạch chấp nhận quyết đấu sinh tử cơ chứ?

Nếu không có chuyện sống chết trên võ đài thì bây giờ ông ta vẫn đang là gia chủ thong dong tự tại của nhà họ Tiền. 

"Đây là bí mật của tôi, cho cậu!", đột nhiên ánh mắt Tiên Hải để lộ vệt sáng dị thường, sau đó ông ta móc từ trong lồng ngực ra một bức thư ném mạnh về phía Trần Triệu Dương.

Làm xong điều này, hơi thở của sự sống trên người Tiền Hải cũng dần tiêu tan, cả một đời gia chủ, đường đường là Võ đạo Tông sư, cứ như vậy bỏ mình.

Trần Triệu Dương khẽ nhấc tay bắt lấy bức thư đó.

"Không hổ là gia chủ nhà họ Tiền, đã sắp chết rồi mà còn dụ tôi vào bãy", nhìn nụ cười đầy rẫy mưu đồ đó của Tiền Hải, Trần Triệu Dương cười lạnh.

Có lẽ Tiền Hải cũng không biết ân oán giữa mình và nhà họ Mộ Dung, nếu không ông ta cũng sẽ không làm như vậy.

Mọi người bên nhà họ Bạch thấy tình cảnh này thì đều trợn mắt há mồm.

Đường đường là gia chủ nhà họ Tiền, Tiền Hải, cứ thế mà chết rồi?

Cũng quá hoang đường rồi đó?

Ngược lại là nhà họ Tiền hoàn toàn không cách nào. †in được kết quả này, lúc trước họ hoàn toàn không nghĩ đây chính là kết cục mà nhà họ Tiền phải chịu, dù sao thì dưới cái nhìn của bọn họ thì nhà họ Bạch nhiều nhất cũng chỉ chống được ba lần đánh, để bên đó khuất phục. cũng chỉ là vấn đề thời gian. 

Nhưng tình hình hiện tại lại hoàn toàn ngược lại, Võ đạo Tông sư của nhà họ Tiền đều đã mất hết, ngay cả gia chủ cũng chết rồi, bọn họ còn hi vọng được gì nữa?

Vào lúc này, tất cả người nhà họ Tiền đều kí thác hi vọng lên người nhà họ Mộ Dung, dù gì thì nhà họ Tiền của họ cũng là một nhánh phụ của nhà Mộ Dung, cũng không thể cứ trơ mắt nhìn họ cứ như vậy tan biến, trở thành lịch sử chứ?