Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1009




“Mấy người các cậu, đè anh ta xuống mặt đất, hôm nay tôi phải dạy dỗ anh ta thật tốt mới được”.

Nghe Tiền Thiểu nói xong, bọn họ xoa xoa tay, bày ra bộ dạng nóng lòng muốn thử.

“Để tôi ném mấy thứ rác rưởi này ra ngoài trước, đừng quấy rầy hứng thú ăn uống của chúng tôi”, Trần Triệu Dương tiến về phía cửa, đi đến trước mặt đám người kia thì dừng lại.

“Cho các cậu thêm một cơ hội nữa, quỳ xuống, dập đầu xin lỗi, tôi sẽ buông tha cho các cậu”, Trần Triệu Dương nhìn bọn họ, thản nhiên nói.

“Còn kiêu ngạo, muốn chết”, không đợi Tiền Thiểu mở lời, đám con ông cháu cha bên cạnh đã giận tím mặt, vung nắm đấm về phía Trần Triệu Dương.

“Cút”, Trân Triệu Dương hừ lạnh, một luồng khí bộc phát ra từ cơ thể anh, hai người đang vọt đến lập tức bị bật ngược ra ngoài, bay ra khỏi cửa phòng, va chạm thật mạnh trên mặt tường rồi dừng lại, nhìn qua, có vẻ như đã ngất đi.

Biến cố này làm cho tất cả mọi người trong phòng trợn tròn mắt, bọn họ cũng không biết chuyện gì vừa xảy. ra, sao Trần Triệu Dương vừa mới nói một chữ, mấy người kia đã bay ra ngoài? 

Nhóm người Hứa Kiến Quốc nhìn thấy thực lực của Trần Triệu Dương hai mắt liền sáng ngời, sau đó, âm thầm liếc nhìn nhau.

Hứa An Lan vốn dĩ còn có chút lo lắng, nhưng nhìn thấy Trần Triệu Dương mạnh như thế cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.

“Anh ta...anh ta dùng yêu pháp”, ba người phụ nữ còn lại thấy hành động của Trần Triệu Dương lập tức hét lên, trong mắt đều là hoảng sợ.

“Khí thế phóng ra ngoài! Võ đạo tông sư!”, Tiên Thiểu vốn dĩ đang còn trưng ra vẻ mặt trêu tức, hứng thú xem diễn, nhưng khi nhìn thấy động tác của Trần Triệu Dương, sắc mặt anh ta nhanh chóng chuyển thành khiếp SỢ.

Ban đầu, anh ta nghĩ rằng đối phương chỉ có chút bản lĩnh mà thôi, anh ta trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, người này chính là một võ đạo tông sư.

Hơn nữa, lại còn là một võ đạo tông sư trẻ tuổi như vậy!

Muốn trở thành võ đạo tông sư vô cùng khó, vừa mới hơn hai mươi mà đã là võ đạo tông sư quả thật rất dọa người.

“Anh là ai? Anh cố tình hãm hại chúng tôi?”, sau khi bị làm cho hoảng sợ, chứng vọng tưởng của Tiền Thiểu lại phát tác, vẻ mặt đề phòng hỏi Trần Triệu Dương. 

“Cậu bị ngu sao? Chúng tôi đang vui vẻ ăn uống ở đây, là cậu đột nhiên đá văng cửa phòng, đi vào bới lông tìm vết, lại còn nói tôi hãm hại cậu. Cậu có bệnh à?”, nghe Tiền Thiểu nói, Trần Triệu Dương cười lạnh, sau đó thẳng thắn nói.

Nghe xong, Tiền Thiểu mới chợt nhận ra, hình như đúng là như vậy, quả thật là do anh ta tự mình xông vào, vì thế, nghỉ ngờ trong lòng anh ta cũng giảm bớt đi không ít.

Nhưng mà, vẻ mặt anh ta cũng lập tức uể oải, sao mình lại chọc trúng một pho tượng lớn thế này?

Mới hơn hai mươi tuổi đã là võ đạo tông sư, nói anh ta không có thế lực nào phía sau, đây không phải là đang nói đùa sao?

Nếu nói không có thế lực nào chống lưng, chỉ bằng sức của chính mình, sao có thể đạt được trình độ này khi mới hơn hai mươi tuổi?

Phải biết rằng, trong quá trình tu luyện võ đạo, rất nhiều lúc cần dùng đến tài nguyên, mà tài nguyên thì phải có tiền mới mua được, nhiêu khi có tiền cũng chưa chắc đã mua được, chỉ có người tài giỏi của các thế lực mới có thể có được.

Nếu như cái gì cũng không có, cho dù là tài giỏi đến cỡ nào, cũng không thể tu luyện được đến cấp bậc võ đạo tông sư khi còn trẻ thế này.

“Tôi là người nhà họ Tiền, chuyện này là chúng tôi  sai, người của tôi anh cũng đã đánh rồi, cơn giận cũng đã nguôi, một khi đã vậy, chuyện lần này coi như bỏ qua, tôi cũng không bắt anh phải chịu trách nhiệm, có được không?”, trong lòng Tiền Thiểu xoay chuyển, sau đó, ngạo nghễ nói.

Tuy rằng bọn họ không đánh bại được đối phương, nhưng mà anh ta là người nhà họ Tiền, anh ta không tin, có người dám đụng đến người nhà họ Tiền.