Bản Lĩnh Chiến Thần (Bản Sắc Thần Y)

Chương 1008




Đám người Tiền Thiểu há hốc miệng, ngây ngốc nhìn Trần Triệu Dương, bọn họ hoàn toàn không rõ, người thanh niên này lấy đâu ra tự tin mà dám bắt họ dập đầu xin lỗi, đúng là làm trò cười mà.

“Chết tiệt, anh là ai? Dám bảo chúng tôi dập đầu xin lỗi, hình như anh thật sự không biết chữ “chết" viết như thế nào đúng không?”, Tiền Thiểu không nói gì nhưng những người khác lại nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là trong lòng rất khó chịu với lời nói của Trần Triệu Dương.

“Ai, đừng nói vậy, có lẽ người ta có thế lực lớn chống lưng, nói ra có thể dọa chúng ta sợ chết khiếp", Tiền Thiểu khoát tay áo, bày ra vẻ mặt trêu tức nói.

“Ai da, mau nói ra để dọa chúng tôi đi, chúng tôi thực sự sợ hãi”.

“Sợ quá, đừng dọa chết chúng tôi”.

“Đúng vậy, có lẽ chúng ta đá vào tấm sắt cứng rồi, đau chân quá”.

Những người khác nghe được lời nói của Tiền Thiểu, nhất thời kêu lên vài tiếng quái dị, nói ra những lời khiến người ta cực kỳ chán ghét.

“Xem ra ý của các cậu là không chịu dập đầu nhận sai đúng không? Thật đáng tiếc, vốn dĩ tôi còn muốn cho các cậu một cơ hội, nhưng nếu các cậu đã không biết quý trọng, vậy thì chuẩn bị nhận trừng phạt đi”, Trần Triệu Dương lắc đầu, tỏ vẻ bất đắc dĩ. 

Thật ra, để xử lý cái đám con ông cháu cha này, anh thật sự lười ra tay, thế nhưng anh cũng không thể trơ mắt nhìn mấy người bạn già của mình chịu nhục, thậm chí là bị đánh.

“Chết tiệt, thăng nhóc này đúng là kiêu ngạo. Nói đi, thế lực chống lưng cho anh là gì, có khi tôi lại quen biết”, Tiền Thiểu nghe xong lập tức nổi giận, lúc này, anh ta mới đứng dậy, ngạo nghề nói với Trần Triệu Dương.

“Khiến cho cậu thất vọng rồi, tôi vừa tới thủ đô hôm qua, quả thực là không có thế lực gì”, Trần Triệu Dương buông tay, thản nhiên nói.

“Không có thế lực? Lại còn không phải người thủ đô?”

Nghe được lời nói của Trần Triệu Dương, bọn họ ngây người một lúc, sau đó thì hoàn toàn nóng nảy.

“Lần đầu tiên tôi gặp được cái chày gỗ như thế này đấy, không có thế lực mà còn kiêu ngạc”.

“Thật ngu ngốc, chẳng lế tên nhóc này không biết nước ở thủ đô sâu bao nhiêu sao?”

“Đã đến thủ đô mà còn dám kiêu ngạo thế này, hôm nay tôi phải dạy dỗ anh ta cách làm người”.

Trong chốc lát, mấy người trẻ tuổi nhốn nháo cả lên, đối với Trần Triệu Dương cũng hoàn toàn yên tâm, đây chỉ là một người ngu ngốc không có thế lực. 

“Thứ nhất, anh không phải là người thủ đô, thứ hai, anh không có thế lực. Được rồi, cứ cho là anh có thế lực nào đó chống lưng đi, nhưng anh không phải người thủ đô, lúc ở thủ đô cũng nên mang theo mấy cái đuôi của mình. Mà anh lại chẳng có cái gì, vậy anh dựa vào cái gì để kiêu ngạo? Anh dựa vào cái gì?”

Tiên Thiểu khoát tay, ngăn lại lời nói của đám người, sau đó cười lạnh, nói với Trần Triệu Dương.

“Các cậu muốn biết tôi dựa vào cái gì đúng không? Được thôi, cái tôi dựa vào chính là nớ”, Trần Triệu Dương giơ tay ra, quơ quơ nắm đấm trước mặt bọn họ, nói.

“Ha ha..."

“Anh ta nói anh ta dựa vào nắm đấm của mình, thật sự là buồn cười mà”.

“Anh ta nghĩ thủ đô là đấu trường à? Nắm đấm to là người khác phải nghe theo”.

“Cho dù anh ta có chút trình độ võ thuật, chẳng lẽ lại không biết Tiền Thiểu của chúng ta là bậc thầy võ thuật hay sao”.

Nhìn bộ dạng hài hước của Trần Triệu Dương, bọn họ lập tức cười lớn, đồng thời còn ở bên này thổi phồng Tiền Thiểu.

“Nhìn dáng vẻ của anh, hẳn là còn chưa tu luyện ra chân khí, ngay cả võ giả cũng không phải, chỉ là một người thô lỗ, anh có tư cách gì mà để cho tôi phải ra tay?”, Tiền Thiểu quét mắt về phía Trần Triệu Dương, sau đó lại quay đầu nói với những người khác.