Mặc Dạ cười né tránh hai tay đang vươn ra của Tề Hoan, đem thứ có tác dụng che chắn duy nhất trên người là quần dài cởi ra. Tề Hoan chỉ tò mò liếc một cái, nàng thề, thật sự chỉ là tò mò mà thôi.
Nhưng nàng hối hận, cũng bởi vì cái nhìn này, mà một chút dũng khí vừa mới tạo thành, đã mọc cánh bay vèo đi mất. Nàng không có kinh nghiệm, nhưng chuyện này làm thế nào thì nàng biết, để cái vật này đi vào trong người mình, sẽ không bị nguy hiểm tính mạng chứ. . . . . . . . .
Phát hiện Tề Hoan lật người muốn chạy, khóe miệng Mặc Dạ nhếch lên, cúi người xuống đưa hai tay giữ chặt hai tay Tề Hoan, thân thể dán lên người nàng, thấp giọng thì thầm ở bên tai nàng nói, “Thì ra nàng thích loại tư thế này. . . . . . . .”
. . . . . Trời đất chứng giám a, nàng không hề nghĩ như vậy được không . . . . . . . Tề Hoan khóc thét trong lòng. Phía sau lưng truyền đến cảm giác nóng ẩm, cùng với vật thể nguy hiểm ở sau mông nàng, làm cho thần kinh của nàng khẩn trương cao độ. Dù vậy, Tề Hoan không thể không thừa nhận, kỳ thực nàng khá thích thú.
Nàng trốn hắn bắt, chẳng lẽ đây chính là tình thú trong truyền thuyết?! Tề Hoan bị ý nghĩ của mình kéo đi.
Tay Mặc Dạ ở trên ngực nàng khẽ nhào nặn, làm Tề Hoan thở dốc không ngừng, dưới bụng truyền đến từng đợt từng đợt sóng nhiệt, nàng không tự chủ uốn éo người, muốn tiến sát Mặc Dạ. Nhưng hắn lại cố ý đẩy ra, sau đó nhìn Tề Hoan bất mãn trừng mắt, hắn mới khẽ thẳng lưng, nhưng chỉ vuốt ve nhẹ nhàng ở lối vào, cũng không có ý đi vào.
Rốt cục, Tề Hoan không nhịn được nữa, nói với Mặc Dạ một câu làm cho nàng xấu hổ đến nửa đời còn lại, “Muốn chém giết hay muốn róc thịt thì ngươi làm nhanh lên một chút a, không nhìn thấy ta đang gấp sao!”
Mặc Dạ nghe những lời này xong hạ thân thoáng cứng lên, hắn biết Tề Hoan thỉnh thoảng sẽ rất anh dũng, nhưng không ngờ lúc này nàng cũng có thể dũng cảm được.
Nhìn Mặc Dạ không có động tác, Tề Hoan rốt cục không thể nín nổi nữa, xoay người, một tay đẩy ngã Mặc Dạ, sau đó vô cùng phóng khoáng giạng chân ngồi lên giữa hai chân hắn, có điều lần đầu tiên nên không quá thành thục, cũng may lực đạo của nàng không quá mạnh, không làm cho Mặc Dạ bị đoạn tử tuyệt tôn.
Sau khi kịp phản ứng, Mặc Dạ mới phát hiện ra mình lại thành thế bị động rồi. Được thôi, nếu nàng thích tư thế này, bị động thì bị động đi. Chẳng qua, đây là lần đầu tiên, tư thế này sẽ khiến Tề Hoan không thoải mái.
Nhìn Mặc Dạ còn đang định mở miệng nói gì, Tề Hoan trực tiếp cắn miệng hắn, rồi nửa quỳ nửa ngồi, dưới sự giúp đỡ của Mặc Dạ, cuối cùng cũng tìm được vị trí chính xác.
Sau khi ngồi xuống, cảm giác làm người ta dục tiên dục tử lúc nãy đã không còn, hạ thân đau đớn khiến Tề Hoan không chút do dự cắn môi Mặc Dạ, máu tươi chảy ròng ròng, hai người không nhúc nhích nhìn đối phương.
Tề Hoan là đau không nói nên lời, còn Mặc Dạ thì. . . . . . . Hắn không phải không muốn động, mà là không dám động. Hắn sợ nếu lúc này hắn lộn xộn, Tề Hoan có thể sẽ khiến hắn nửa đời sau không nhúc nhích được. Lần đầu tiên mà, vẫn nên chịu đựng thôi. Nếu hiện tại Tề Hoan bỏ dở giữa chừng, cho dù khó chịu hơn nữa thì hắn cũng sẽ không cự tuyệt. (TNN: anh thật ham sống sợ chết mà =..= khinh bỉ 3s)
Bởi vì cơn đau tê tâm liệt phế kia, Tề Hoan không tự chủ được chảy nước mắt, cảm nhận mùi máu tươi trong miệng, nàng buông lỏng răng, vẻ mặt đưa đám nhìn Mặc Dạ, “Tại sao lại đau như vậy?”
“. . . . . . . Đại khái là. . . . . . Tư thế có vấn đề.” Mặc Dạ cắn răng nói, gân xanh trên trán nổi lên, từng giọt từng giọt mồ hôi theo tóc mai chảy xuống.
“Ngươi cố ý!” Tề Hoan trách móc.
“. . . . . . . Cưng à, đây là do nàng chọn a.” Hắn muốn dùng là tư thế bình thường nhất, nhưng Tề Hoan lại tự động chọn động tác này.
“Nói bậy.” Sau một trận đau đớn, giọng nói Tề Hoan cũng lớn hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nãy còn trắng bệch giờ đã khôi phục huyết sắc, thậm chí còn có vẻ hồng nhuận.
“Ừm. . . . . . . ta tàm sao lại lừa nàng chứ. . . . . . .” Cảm giác được thân thể Tề Hoan không còn cứng ngắc nữa, Mặc Dạ cẩn thận từng tý chuyển động, không nghe thấy tiếng mắng, chỉ có tiếng rên rỉ, thật tốt! Hạ thân bị nơi nóng ẩm hút chặt, Mặc Dạ không nhịn được hừ một tiếng, cuối cùng không khống chế được chuyển động.
Sau khi cơn đau đi qua, một cảm giác khó nói nên lời xông tới, Tề Hoan hơi nhíu mày, ôm bả vai Mặc Dạ, theo bản năng chuyển động vòng eo thuận theo động tác của hắn.
Mặc Dạ thẳng lưng, động tác càng ngày càng kịch liệt, Tề Hoan không chịu nổi chỉ có thể giữ chặt bên hông hắn, trong đầu trống rỗng, chỉ còn vui thích vô cùng.
…….
Sau khi Tề Hoan tỉnh lại, mở mắt ra đã nhìn thấy kết giới màu lam, tất cả đều giống như lúc trước, điểm khác biệt duy nhất chính là, trên người nàng đã có một bộ y phục được mặc cẩn thận.
Tề Hoan ngồi giữa hai chân Mặc Dạ, nửa người dựa vào ngực hắn, cúi đầu liếc nhìn y phục trên người mình, giống y đúc y phục vừa bị xé nát, nhưng nam nhân này hình như mặc thiếu một chứ cho nàng?! “Yếm của ta đâu?” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi hỏi.
“Mặc vào hơi phiền.” Mặc Dạ cười giống như con mèo vừa trộm cá, tay phải không thành thật nhẹ vuốt ve dưới lớp quần áo nàng, mặc dù hạ thân vẫn rục rịch, nhưng Tề Hoan dù sao cũng là lần đầu tiên, hắn trông vậy mà rất quan tâm săn sóc nàng đấy.
Ý nghĩ này nếu để Tề Hoan biết được, không biết nàng có nổi trận lôi đình hay không. Săn sóc? Tên khốn kiếp này đem nàng làm đến hôn mê, còn dám nói săn sóc. Nam nhân nín nhịn hơn một ngàn năm khó tránh khỏi đòi hỏi vô độ một chút, huống chi hắn thủ thân là vì Tề Hoan, cho nên Mặc Dạ không biết, hành vi của hắn đã tạo thành kích động không nhỏ trong lòng nàng.
“Ngươi, ngươi ngươi ngươi ngươi, ngươi là đồ khốn kiếp!” Tề Hoan bị lời của Mặc Dạ làm cho tức đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rừng rực, thật ra cũng không phải vô cùng tức giận, nhưng mà, tên này không biết thu liễm một chút sao!
“Ừ, đúng vậy.” Mặc Dạ rất ngoan ngoãn thừa nhận.
“Vô sỉ.” Khó chịu.
“Có một chút. . . . . . . .” Mặc Dạ tâm tình rất tốt.
“Sắc quỷ!” Giận dữ.
“Rất chính xác.” Mặc Dạ ăn xong lau sạch.
“AAA ta không lấy ngươi làm chồng nữa!” Bản cô nương quá mức khó chịu rồi, mặc dù cuối cùng là nàng chủ động, nhưng người bị ăn là nàng a! Nghĩ thế nào thì cũng là nàng lỗ vốn mà.
…….
“Chuyện này. . . . . . . . Ngươi ký tên đi.” Vì sợ Mặc Dạ nuốt lời, Tề Hoan còn định trước hiệp nghị hôn nhân với hắn, phía trên có chữ ký của hai người.
Không thể không nói, Mặc Dạ đúng là vô cùng nghe lời, Tề Hoan điên cuồng, vậy mà hắn lại cũng điên cuồng theo.
Trong hiệp nghị có nội dung như sau:
Thứ nhất, không cho phép nhìn nữ nhân khác, nếu không chín mươi chín đạo lôi oanh đỉnh. Điểm này cũng bình thường, nhưng người đặt điều kiện hơi tàn nhẫn quá mức, chín mươi chín trọng lôi bổ xuống, cho dù là quỷ thì cũng chỉ còn lại cặn bã.
Thứ hai, không cho phép câu tam đáp tứ, nếu không cho ngươi sống đời thực vật. Sống thực vật là gì? ——–Mặc Dạ hỏi. Chính là biến thành người thực vật———Tề Hoan đáp. Yêu quái sao? Yêu quái do thực vật biến thành, rất khó coi!———— cuối cùng Mặc Dạ bất đắc dĩ đồng ý.
Chú giải: thông đồng với nam nhân cũng không được! Chuyện bi kịch nhất, không phải ông xã tìm tiểu tam, mà là tiểu tam lại là nam nhân! Mặc dù không xác định Mặc Dạ có ham mê này hay không, nhưng để ngừa vạn nhất, cứ viết lên trước.
Thứ ba, sau hôm đó, Mặc Dạ chính là người của Tề Hoan, dám ly hôn, thiến!
Cái này. . . . . . . Tề Hoan nhanh chóng nhìn lướt qua, cảm thấy hình như hôm đó tâm tình của mình vô cùng kích động, nếu không tại sao lại viết ra những điều kiện như vậy. . . . . . . . . .
Thứ tư, vĩnh viễn chỉ được yêu một mình ta, cho dù ta chết, ngươi cũng phải yêu ta.
Mặc dù có chút bá đạo, nhưng nếu không phải yêu đến thiên trường địa cửu, Tề Hoan tuyệt đối sẽ không viết ra những lời như vậy.
Nàng vẫn cho rằng, yêu đến mức chịu vì đối phương mà buông tay mới là cảnh giới tối cao, đáng tiếc nàng không phải người như vậy, cho dù nàng chết, cũng tuyệt đối không buông tay.
Nhìn đến chỗ mình ký tên, haizz, không thể không thừa nhận, chữ gà bới như mình kí lên trông thật đẹp mắt, Mặc Dạ cũng hiếm khi khen nàng, nói thật giống với tên của nàng……..
“Hừ.” Đem ngọc và tơ lụa trả lại cho Mặc Dạ, nhìn hắn cẩn thận cất kĩ, Tề Hoan cúi đầu nhìn dây chuyền đang đeo. Chỉ là một chiếc dây chuyền màu bạc đơn giản, phía trên treo một trái tim trong suốt, ở giữa là một chất lỏng màu đỏ đang chuyển động, chính là máu của Mặc Dạ, là lời thề của hắn với nàng.
Tề Hoan ngả người vào ngực Mặc Dạ, buồn ngủ nhắm mắt lại, trước khi ngủ, nàng nghĩ, sự xuất hiện của Mặc Dạ, đã bù đắp tất cả tiếc nuối trong cuộc đời này của nàng. Cho dù không thể sống hết ngày mai, nàng cũng không sợ.
Tỉnh lại lần nữa, Tề Hoan phát hiện mình không còn ở trên phi kiếm, mà đang nằm trong một phòng ngủ xa hoa, đẩy chăn gấm màu vàng thêu long phượng ra, chân vừa mới đặt xuống đất, đã phát hiện ra chân mình mềm nhũn, suýt chút nữa ngã ngồi xuống.
Hậu quả của túng dục quá độ, quả nhiên rất nghiêm trọng. Một tay bám vào mép giường, Tề Hoan mạnh mẽ chống hai chân, từng bước từng bước đi về phía cửa.
Không đợi nàng đạt được mục đích, đã nhìn thấy cánh cửa kia mở rộng, một lão đầu mặc áo bào ngắn màu tím, mặt cười híp híp đi đến.
“Ô. . . . . . . . ngươi là. . . . . . .” Tề Hoan còn chưa nói xong, đã nhìn thấy lão nhân kia vẻ mặt vui mừng, chạy ra ngoài cửa hô to, “Công tử, phu nhân của ngài đã tỉnh!”
Phu nhân? Tề Hoan sửng sốt, nhìn lão nhân kia một lát, phát hiện trên người hắn không có chút linh khí nào, hiển nhiên là người phàm. Bọn họ nhanh như vậy đã đến Nhân Gian rồi sao? Không phải nói hạ giới rất khó sao, Tề Hoan còn tưởng là bọn họ phải qua một thời gian rất lâu mới có thể tới Nhân Gian, không ngờ tỉnh lại đã đến rồi.
Sau khi lão đầu nói xong, Tề Hoan nhìn thấy Mặc Dạ cười híp mắt từ ngoài cửa đi vào, một thân trường bào màu nguyệt nha, hơn nữa còn có cây quạt mau xanh trong tay, có mấy phần dáng vẻ của công tử phong lưu. Ánh mắt hắn nhìn nàng lại càng giống hơn!
Bị ánh mắt Mặc Dạ nhìn đến hai gò má nóng lên, Tề Hoan nghiêng đầu, dứt khoát không nhìn hắn.
“Phu nhân, có chỗ nào không thoải mái, cần vi phu mời đại phu đến không?” Mặc Dạ cũng thật biết diễn kịch, nàng có chỗ nào không thoải mái, tên khốn kiếp này còn không biết sao! Cũng không nghĩ xem là do ai làm hại.
“Không. . . . . . . Cần. . . . . . . .” Tề Hoan nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ đáp, nhưng trên mặt vẫn là ý cười dạt dào.
“Công tử, vậy nước này. . . . . . . .” Nhìn Mặc Dạ và Tề Hoan nói chuyện vui vẻ như vậy, lão đầu kia chần chừ hỏi một câu. Cũng không biết hắn rốt cục nhìn thấy hai người nói chuyện vui vẻ ở chỗ nào, không thấy hai người bọn họ đang đấu trí so dũng khí sao. Đáng tiếc, người thua cuộc, vĩnh viễn luôn là Tề Hoan!