Tề Hoan nằm trên giường lớn mềm mại dễ chịu, dang hai tay hai chân thành hình chữ đại, ngủ không biết trời đất gì.
Cho dù Mặc Dạ không ở đây Tiểu Ngân vẫn không dám lấy hình người ngủ trên giường Tề Hoan, nên đành phải biến thành con rắn nhỏ lớn bằng ngón tay cái, cùng tiểu hồ ly ghé vào góc giường.
Một cơn gió thoảng qua, cánh cửa sổ khắc hoa không tiếng động bật mở, ánh trăng bên ngoài giống như thủy ngân chiếu vào phòng, gió thổi qua cành lá tạo thành tiếng kêu sàn sạt, nhưng không hề kinh động tới một người hai thú đang ngủ say trong phòng.
Một quả cầu lửa màu đỏ thẫm lặng yên không một tiếng động lẻn vào bên trong cửa sổ, theo quả cầu lửa chậm rãi tới gần, thân ảnh Minh Hỏa cũng ngày càng rõ ràng. Tóc dài màu đỏ giống như hỏa diễm thiêu đốt xõa tung sau lưng, trong đôi mắt phượng hẹp dài kia cháy lên ngọn lửa nhìn chằm chằm vào Tề Hoan trên giường, ngay cả nháy mắt cũng luyến tiếc. Giống như sợ nhắm mắt lại, người sẽ không thấy tăm hơi.
Minh Hỏa nhẹ nhàng đi đến trước giường Tề Hoan, hai cánh tay chống cạnh đầu nàng, cúi nhìn khuôn mặt lúc ngủ của nàng. Tóc dài theo đầu vai trượt đến trên mặt Tề Hoan, trong lúc ngủ mơ Tề Hoan bất mãn vươn tay, vô thức nắm lấy, hung hăng ném xuống đất.
Minh Hỏa bị đau, chỉ có thể khuỵu cánh tay, cúi người xuống. Khoảng cách hai người rất gần, thậm chí hắn có thể ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người Tề Hoan.
“Tề Hoan. . . . . .” Giọng nói rất nhỏ, không đủ để đánh thức Tề Hoan dậy. Nàng ôm chặt chăn, xoay người gác đùi qua chăn, tóc xõa sau đầu như tơ lụa thượng đẳng rối tung trên gối, đồng thời cũng lộ ra vết đỏ trên cổ nàng.
Ánh mắt Minh Hỏa dừng lại ở vết đỏ kia, trong mắt hiện lên một tia mờ mịt, khóe miệng mỉm cười lạnh như băng. “Thú vị, vậy mà lại có người nhanh chân đến trước.”
Với kinh nghiệm trăng hoa của Minh Hỏa mà nói, hắn không có khả năng không biết những vết đỏ kia là gì, điều duy nhất khiến hắn khó hiểu chính là, rốt cuộc là ai đã để lại dấu hôn trên người Tề Hoan. Rõ ràng bên cạnh nàng chưa từng xuất hiện bất kì nam nhân nào.
Ngón tay duỗi ra, nhẹ nhàng xoa lên dấu hôn kia, ấn ký màu đỏ trong chớp mắt liền biến mất không còn một mảnh, Minh Hỏa cúi đầu xuống, hôn lên cổ Tề Hoan.
“Ưm. . . . . . Mặc. . . . . . Đừng. . . . . .” Giọng nói mơ hồ không rõ cũng không ngăn cản động tác làm càn của Minh Hỏa, song trên cổ hơi ngứa lại khiến Tề Hoan đang ngủ ngon vô cùng khó chịu, ngay cả mắt cũng không mở ra, nàng liền xoay người nhấc chân, hung hăng đạp một cước, trực tiếp đá Minh Hỏa xuống giường. (TNN: may phúc cho a Dạ =]])
Minh Hỏa kinh ngạc ngồi dưới đất, nhìn Tề Hoan trở mình, tiếng ngáy nho nhỏ như có vần điệu vẫn từ trên giường truyền đến.
Sáng hôm sau, Tề Hoan thống khổ ôm chăn ngồi dậy, ánh sáng ngoài cửa sổ biểu thị lúc này đã là buổi chiều. . . . . . (_ __!)
“Ánh mặt trời thực tươi đẹp a!” Thở dài một tiếng, nàng lại ôm chăn ngã xuống giường, chuẩn bị ngủ tiếp, nếu có thể thuận tiện ngủ đến ngày mai thì quá hoàn hảo rồi.
“Hoan tử, con đã dậy chưa vậy?” Giọng nói chính thái trẻ hơn mấy chục tuổi của Hư Không Tử từ ngoài cửa truyền vào.
“Chưa, còn đang ngủ đây này.”
“Vậy thì thật là đáng tiếc, thú tu long (*) của Tiên Giới, chất thịt rất ngon, vị rất trơn mềm nha…”
(*) tức là những con thú tu với mục đích hóa rồng ý.
“Sư phụ, con đã dậy.” Rầm một cái, cửa phòng bị đá tung, Tề Hoan và tiểu hồ ly ngồi xổm trên đầu xuất hiện, cả hai đồng thời hướng về phía Hư Không Tử chảy nước miếng.
. . . . . . Đây chính đồ đệ mà hắn dạy hơn hai mươi năm, một câu của sư phụ còn không bằng một chầu thịt ngon.
“Thịt này nướng hơi già rồi.” Tề Hoan cùng sư phụ sư bá sư thúc, bốn người ngồi xổm ở trong góc Thủy phủ, mỗi người cầm một cái đùi không biết của sinh vật gì, nướng vàng óng ánh tản ra mùi hương quyến rũ, vui vẻ gặm.
Tiểu hồ ly ngồi trong ngực Tề Hoan, bên trên hai móng vuốt nhỏ cũng ôm một miếng thịt lớn đã nướng chín, ăn miệng dính đầy mỡ đông.
“Ừ, sư đệ, kỹ thuật nướng của đệ thật đúng là không bằng Hoan tử.”
Hư Linh Tử cắn hai ngụm thịt, lắc đầu đánh giá.
“Đệ phụ trách bắt thú tu long đã không tệ rồi, có bản lĩnh huynh nướng đi.” Hư Dương tử bất mãn trừng mắt nhìn sư huynh.
Nhìn hai sư huynh đệ ngồi một bên đấu khẩu, Hư Không Tử tiến đến trước mặt Tề Hoan, thần thần bí bí hỏi thăm, “Đồ đệ à, con cùng gã Minh Hỏa kia có quan hệ gì đấy?”
“Không có quan hệ gì, làm sao vậy ạ?” Tề Hoan khó hiểu nhìn Hư Không Tử, làm sao tất cả mọi người đều cho rằng nàng với Minh Hỏa có quan hệ đây, cùng lắm mới chỉ gặp qua một lần thôi mà.
“Hôm nay ta nghe lão tổ tông nói hắn mời phái Thanh Vân chúng ta đến cư trú ở thành Minh Hỏa nha.”
“Chuyện này có liên quan gì đến con?” Tề Hoan sững sờ, không rõ lời Hư Không Tử nói có ý gì, mời phái Thanh Vân đến thành Minh Hỏa cư trú, chẳng lẽ trước kia môn phái của bọn họ không có sơn môn sao?
“Đúng ra mà nói, là hắn muốn mời con, cùng phái Thanh Vân chúng ta đi thành Minh Hỏa ở.”
Tuy vị trí của chín đại Tiên Tôn một lần nữa thay đổi, Đoạn Tuế đứng thứ chín trong chín đại Tiên Tôn, nhưng trước kia ông cũng không lập sơn môn trên Tiên giới. Lần này, mặc dù là đã có tư cách đó, nhưng việc chọn vị trí lại là một vấn đề rất nghiêm trọng.
Không phải thành chủ nào cũng mong chờ một Tiên Tôn đến trú đóng trên địa bàn của mình nha, hơn nữa có một số người lại xuất phát từ tư tâm vụ lợi, nên có thể nói là việc Đoạn Tuế muốn lập phái ở Tiên Giới là vô cùng khó khăn. Lời mời của Minh Hỏa dĩ nhiên đã giải quyết dễ dàng được vấn đề phức tạp này, nhưng mà, trong lời nói của hắn ta cũng rất rõ ràng. Hắn ta làm như vậy hoàn toàn là vì Tề Hoan.
Hư Không Tử xác thực vô cùng tò mò, cho nên hắn mới chạy tới hỏi Tề Hoan nguyên nhân, ai ngờ Tề Hoan là người trong cuộc vậy mà cái gì cũng không biết.
“Ta thấy gã Minh Hỏa kia tám phần là vừa ý Hoan Tử rồi.” Hư Dương Tử lau lau vết dầu tràn đầy trên khóe miệng, cúi mắt nhìn dầu mỡ trong tay, thừa dịp Hư Linh Tử không chú ý, vụng trộm đưa tay lau hai cái lên quần áo Hư Linh Tử. Tề Hoan và Hư Không Tử quay đầu, coi như cái gì cũng không có xảy ra.
“Nói đùa gì vậy, Minh Hỏa sống đã bao nhiêu năm, đã là lão yêu quái còn dám đánh chủ ý lên Hoan Tử?!” Hư Linh Tử cầm khúc xương đã gặm sạch sẽ trên tay hung hăng gõ đầu sư đệ.
“Ai. . . . . . Minh Hỏa Tiên Tôn phong lưu thế nhưng nổi danh Tiên Giới nha, phàm là nữ tiên bị hắn nhìn trúng, không ai có thể tránh được, có điều lão tổ tông nói lần này hình như hắn rất thật lòng.” Hư Không Tử cúi đầu nhìn Tề Hoan khoanh chân ngồi dưới đất, dáng ăn không hề có hình tượng, lắc đầu, trong lòng vô cùng khó hiểu, ai cũng nói ánh mắt Minh Hỏa Tiên Tôn rất cao, chẳng lẽ lần này con mắt bị lỗi rồi hả?
“Ba người nhìn con làm gì vậy?” Tề Hoan phát hiện sư phụ bọn họ đều tập trung chú ý trên người mình, làm cho nàng ngay cả ăn cũng không còn khẩu vị. Tiện tay ném khúc xương sang một bên, phát hiện trên móng vuốt tiểu hồ ly còn ôm một khối thịt lớn, Tề Hoan không có ý tốt vươn tay định cướp lấy, kết quả tiểu hồ ly ôm thịt của mình trực tiếp bay vèo lên đầu Hư Không Tử.
Sau đó còn đắc ý vẫy vẫy chín cái đuôi lông xù, hướng Tề Hoan lè lưỡi làm ngoáo ộp.
“Con tỏ chút thái độ gì đi a!” Ba sư huynh đệ trăm miệng một lời, cái này thuần túy chính là hoàng đế không vội thái giám gấp, nàng là người trong cuộc không có gì cảm giác thì thôi, ngươi nói xem bọn họ gấp cái gì a!
“Ba người có biết hắn có bao nhiêu nhi tử hay không?”
Ba người lắc đầu, rửa tai lắng nghe.
“Mười tám người, còn không tính mấy đứa con riêng vô danh, ba người cảm thấy con có khả năng đi làm mẹ kế ười tám đứa con trai của hắn sao? Con đâu có bị tắc não như vậy.” Nàng một hoàng hoa khuê nữ, gả ột lão đầu tử so với nàng lớn hơn không biết bao nhiêu tuổi, được rồi, hắn thoạt nhìn còn rất trẻ, hơn nữa rất đẹp mắt, nhưng nàng không có hứng thú cùng những nữ nhân khác đoạt nam nhân, một đống nữ nhân vì một nam nhân đánh cho đầu rơi máu chảy, chỉ có thể nói đám nữ nhân kia sống quá thất bại.
Huống chi nàng lại không thích Minh Hỏa, đơn thuần chỉ là trông thấy mỹ nam, rồi vô ý thưởng thức mà thôi. Hơn nữa, Mặc Dạ cho dù không yêu nghiệt bằng Minh Hỏa, thì nhìn tổng thể cũng coi như tuyệt sắc nha, nàng tình nguyện mỗi ngày đối diện với Mặc Dạ, bị hắn làm cho tức đến nghiến răng nghiến lợi còn hơn. . . . . .
“Chuyện này chỉ có thể xem thái độ của lão tổ tông rồi, tuy lão tổ tông chắc sẽ không cự tuyệt Minh Hỏa, nhưng muốn bảo lão tổ tông dùng con để giao dịch thì chính là tuyệt đối không có khả năng.” Đoạn Tuế tuyệt đối sẽ không làm loại sự tình này, bằng không hắn đã không phải tổ sư khai sơn ra phái Thanh Vân rồi. Phái Thanh Vân, cũng chính bởi vì Đoạn Tuế mới có thể ngưng tụ cùng một chỗ, trở thành một lực lượng không thể khinh thường trên Tiên giới.
“Con thì không sao, cho dù lão tổ tông đem con bán cho Minh Hỏa, hắn cũng không dám làm gì con.” Đây không phải vì tin tưởng nhân phẩm của Minh Hỏa, nàng chỉ là có lòng tin vào chính mình thôi, Minh Hỏa dám động nàng, nàng liền dám cá chết lưới rách. Bất quá, thoạt nhìn Minh Hỏa cũng không phải loại người này.
“Có lý.” Đem bộ râu dài bạc phơ vung ra sau lưng, Đoạn Tuế chẳng biết từ lúc nào xuất hiện bên người Tề Hoan, vươn tay trực tiếp giật xuống con thú tu long đang nướng trên đống lửa, xé ra hai cái đùi, đưa cho Tề Hoan một cái. “Có điều, chúng ta đi thành Minh Hỏa, con vẫn là nên cẩn thận một chút tốt, người kia không dễ đối phó đâu.”
“Cái thịt nướng này thật khó ăn, nướng vừa xém, lông còn không cạo sạch sẽ.” Đã ăn được hai phần, Đoạn Tuế mới bắt đầu không ngừng xoi mói. Không thể ăn thì ngài đừng ăn nữa a, kết quả, một con thú tu long to cỡ hai người ăn đã bị một mình lão gặm hết một nửa.
“Lão tổ tông, người như vậy sẽ dọa người khác thành bệnh tim đấy.” Hư Không Tử mấy người một đầu hắc tuyến trừng mắt nhìn Đoạn Tuế.
“Ta thấy các ngươi tụ lại một chỗ len lén bàn chuyện, ta hiếu kỳ mà, hơn nữa, ta làm sao biết được các ngươi có phải đang lén nói xấu ta hay không?”
“. . . . . . Lão tổ tông, người đáp ứng Minh Hỏa đi thành Minh Hỏa rồi hả?” Tề Hoan lên tiếng hỏi, nàng cũng biết, đi thành Minh Hỏa đích thực là lựa chọn không tệ, huống hồ Minh Hỏa vừa tấn chức Tiên Tôn, lại còn đứng thứ chín trong chín đại tiên tôn, nếu như cự tuyệt hắn đối với tất cả mọi người đều không có lợi.
“Có thể không đáp ứng sao, vừa nãy Thủy Linh Tiên Tôn tự mình tới khuyênta, còn có Lôi Thần, cũng âm thầm bảo ta đồng ý nữa.” Đoạn Tuế thở dài, ánh mắt nhìn Tề Hoan ẩn chứa một chút áy náy, lão cũng không muốn liên lụy đến Tề Hoan, nhưng trước mắt xem ra, tựa hồ Minh Hỏa đã hạ quyết tâm, nhất định phải đoạt được Tề Hoan rồi. Nếu có thể lựa chọn, Đoạn Tuế thà rằng cự tuyệt Minh Hỏa, cũng tuyệt đối không đem đồ tôn của mình bán đi, tuy hắn không đáp ứng Minh Hỏa cái gì, nhưng đã tiến vào địa bàn của người ta, căn bản là tương đương với đồ ăn tự dâng lên rồi.
“Lôi thúc sao?” Tề Hoan sửng sốt, thần sắc ngưng tụ, chuyện này vì sao lại có cả Lôi Thần xen vào? Nếu nói thành chủ của tứ đại chủ thành quan hệ tốt, thì Thủy Linh Tiên Tôn tới khuyên còn dễ hiểu, thế nhưng Lôi Thần cũng tới thì càng kì lạ rồi, hắn hi vọng mình ở cùng một chỗ với Minh Hỏa sao? Đây là chuyện quái quỷ gì a!