Bản Hợp Đồng Tà Ác: Tổng Tài Xin Buông Tha Cho Tôi

Chương 27: Muốn cô chết tâm (3)




Cô nhìn Nhiếp Thanh với ánh mắt ngờ vực. Không phải anh đã bỏ đi cùng với Lâm Lệ Na sao? Thế nhưng bên cạnh anh giờ là...

Như hiểu được ý của cô, anh ta luôn chốn tránh cái nhìn ấy. Đồng thời, trong anh lại có một dấu hỏi lớn "cô và Lôi Kình có quan hệ gì?".

Cô bé non nớt, ngờ nghệch của mấy năm trước giờ trổ mã thành một đoá hoa yêu kiều nhường nào. Hắn có chút tiếc nuối! (Thằng khốn nạn!!!)

Mấy người họ nói với nhau toàn những lời xã giao giả tạo khiến ngưới ta nổi da gà. Diêu Khả Khả cũng chẳng khá hơn. Cô ta nháy mắt với cô, ý bảo cá chuồn ra chỗ khác. Như được cứu vớt cô vội vàng đồng ý. Còn ở đây nữa chắc cô bị tẩu hoả nhập ma mất.

Nhưng khi cô chuẩn bị đi thì từ trong đám đông một giọng nói quen thuộc phát ra

- Nhiếp Thanh!!!- người phụ nữ có vẻ tiều tuỵ, mặc bộ đồ tạp vụ.

Nhìn kĩ, cô giật mình. Cô ta là Lâm Lệ Na phong tình vạn chủng lúc trước ư? Không thể nào! Cô ta sao lại thảm hại đến vậy? Mấy năm nay đã xảy ra chuyện gì?

Nhìn sang Nhiếp Thanh, gương mặt anh tuấn của anh ta hết xanh lại trắng. Dường như anh ta đang lo sợ cái gì đó.

Lâm Lệ Na lao về phía Nhiếp Thanh, cô ta túm lấy cổ áo hắn

- Mày là thằng khốn, mày đã hại đời tao.- cô ta gào lên

- Này, cô là ai? Sao lại tấn công chồng tôi?- đứng một bên, Tư Mãn khó hiểu lên tiếng. Bà ta không muốn bị mất mặt.

- Chồng? ha...bà nói hắn là chồng bà? Không! Hắn là kẻ đào mỏ, tên sở khanh, thằng khốn nạn.- cô ta thương cảm cho người phụ nữ đáng thương này.

Hắn tàn nhẫn đẩy cô ta ra, vội vàng quay sang giải thích với Tư Mãn.

- Em yêu, cô ta là một người điên. Anh không biết cô ta. Người anh yêu là em.- hắn nói dối mà không ngượng miệng ( thằng đốn mạt!!!)

Lâm Lệ Na ngồi dưới đất bật cười lớn

- Tôi là một con ngốc mới bỏ chồng, bỏ con để đi theo anh. Anh không phải là người.

Ba...Nhiếp Thanh đánh thật mạnh vào mặt Lâm Lệ Na

- Câm miệng, cô là con đàn bà điên.- hắn tà ác sỉ nhục cô ta

( thằng súc sinh!!!)

Ba...ba...hai cái tát liên tiếp đánh vào mặt Nhiếp Thanh. Tất nhiên chủ của chúng là nữ hiệp Hạ Như Băng của chúng ta

- Cô....

- Nhiếp Thanh, anh có thể rũ bỏ mọi thứ thật dễ dàng. Người phụ nữ này đã hi sinh cho anh nhiều thế nào? Anh quên rồi sao?- vừa nói vừa chỉ vào Lệ Na

- Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào?- Tư Mãn hoang mang lên tiếng

- Xin nói cho bà một sự thật là bà đã bị lừa! Cái người này là một kẻ lừa đảo, hám lợi, tệ hại, cặn bã xã hội,...- cô không tiếc lời mắng chửi hắn

Hắn không phải là học trưởng chính trực dám làm dám nhận của cô nữa. Cô hoàn toàn thất vọng về hắn. Mối tình đầu của cô thật quá nực cười. Cô không phải là đứa nhóc ngu ngốc thần tượng học trưởng Nhiếp nữa. Cô là cô, cô hiểu tất cả rồi. Cô kiên cường, cô dù đau nhưng nhận ra bộ mặt hắn sớm như vậy mới tốt. Cô mệt quá. Xin cho cô mềm yếu một chút thôi!

- Tôi muốn về .- cô nói với Lôi Kình

Hắn không nói mà ôm cô đi. Nhìn cô đau lòng hắn có chút không đành nhưng nhanh chóng biến mất. Hôm nay cô đã hiểu rằng mình còn ngây thơ lắm. Cô sẽ không thoát khỏi hắn đâu. Hãy chết tâm đi.

( anh em, ném chết tên khốn Nhiếp Thanh đi)