Bạn Học Trình, Chúng Ta Hẹn Hò Đi!

Chương 31: 31: Giảng Hòa





Sau khi về nhà Lục Hàn nhanh chóng gọi cho cô nhưng cô lại không bắt máy, anh tiếp tục gọi nhưng lần sau lại không được chẳng lẽ cô chặn anh rồi sao?
Lục Hàn:" Chết tiệt!"
Hiện tại anh mất khống chế, đấm lên tường đến nỗi bàn tay chảy máu ra mới dừng, anh chỉ biết giải tỏa cơn khó chịu này nên có bao nhiêu đồ dùng trên bàn làm việc đều đổ hết ra sàn nhà tạo ra một tiếng động lớn làm cho mọi người hoang mang ở dưới hốt hoảng chạy lên.
Lâm Nhi:" Lục Hàn con sao vậy mở cửa cho mẹ!"
Lục Dịch:" Con có sao không? mau mở cửa cho bọn ta!"
Bạch Hồng:" Cậu mau mở cửa ra đi đừng làm mọi người sợ nữa!"
Sau một hồi cố gắng bình tĩnh lại mới đi mở cửa cho mọi người, thấy tay anh bị thương Lâm Nhi liền nhanh chóng kéo anh đi rửa vết thương trước.
Lâm Nhi:" Bác Tình người mau lấy hộp cứu thương đến đây rồi dọn dẹp lại phòng cho thằng bé đi! còn hai người thì đi ngoài đi!"
Bạch Hồng:" Để con giúp Dì băng vết thương cho cậu ấy!"
Lục Hàn:" Cút ra ngoài!"
Lâm Nhi:" Con cũng thấy đấy! mau ra ngoài đi!"
Bạch Hồng:" Nhưng con...!"
Lục Dịch:" Không nhưng hay cái gì hết! đi ra ngoài thôi nó đang mất khống chế đấy!"
Bạch Hồng ngậm ngùi đi ra ngoài, Lâm Nhi không biết anh bị làm sao nữa, hỏi anh không trả lời nên đành ngồi im băng bó vết thương cho anh.

Đến nữa đêm anh không thể ngủ được nên mới chạy xe ra ngoài, anh chạy đến nhà cô, biết giờ này đã khuya với lại anh không điện được cho cô nên mới ngồi ở trong xe nhìn phòng của Giản Nhu đến lúc ngủ quên cũng chẳng hay biết.
Lâm Nhi* gõ cửa*:" Lục Hàn con có trong phòng? Lục Hàn!"
Bà mở cửa ra thì không thấy anh đâu cả tưởng anh đã đi học rồi nên đi xuống lầu làm đồ ăn sáng cho ba anh.
Anh ngủ quên đến khi giật mình tỉnh lại thì mặt trời đã lên rồi, anh nhanh chóng chạy về rồi thay đồ đi học để nói chuyện với cô.
Lâm Nhi:" Ơ con chưa đu học à! Nè Lục Hàn!"
Lục Dịch:" Thằng bé bị làm sao thế!"
Lâm Nhi:" Sao tôi biết được!"
Bạch Hồng thấy anh trên cầu thang có chào hỏi anh nhưng anh lơ đi không thèm dòm ngó cô ta, anh nhanh chóng thay đồ rồi đến trường và cũng đi xe riêng của mình.
Đến trường anh cố gắng chạy nhanh để lên gặp cô nhưng khi đứng trên lớp thì không thấy cô đâu cả có lẽ là chưa tới, anh ngồi chờ trong sự hồi hộp, chuông đã reo lên thì mới thấy cô xuất hiện.
Thấy cô đi lên chỗ Khương Ngọc ngồi và Tống Dương xuống chỗ anh vẫn không thèm nói với anh một câu, anh thật không biết bản thân mình đã làm sai chuyện gì nữa.
Tống Dương:" Cậu với Giản Nhu cãi nhau sao?"
Lục Hàn:" Không biết!"
Tống Dương:" Sao lại không biết, tối qua cậu ấy đã nhắn tin cho tớ xin chuyển chỗ ấy, tớ nói không được nhưng cậu ấy nói là đã xin thầy chủ nhiệm rồi, tớ cũng không biết cản cậu ấy như thế nào nữa!"
Lục Hàn:" Sao lúc đó cậu không nói cho tôi biết!"
Tống Dương:" Tớ gọi cho cậu nhưng cậu không bắt máy đấy! mà tay cậu bị thương sao? có làm sao không?"
Lục Hàn:" Không sao!"
Anh canh thời gian giải lao để nói chuyện với cô, vừa nghe tiếng thông báo ra chơi của giáo viên, anh nhanh chóng kéo tay cô đi nhưng cô có vẻ kháng cự nên anh đã trực tiếp vác cô đi luôn.
Giản Nhu* Đập vào lưng anh*:" Aaa buông ra!"
Bạch Hồng tính đi ra ngăn cản nhưng Tống Dương đã nhanh chân kéo Bạch Hồng ra chỗ khác, cả lớp thấy hành động của anh liền há hốc mồm.

Anh vác cô đi qua từng hành lang khiến ai cũng dòm ngó hai người tò mò có người chụp hình lại nhưng thấy ánh mắt sắc bén của anh nên đã nhanh chóng cất điện thoại vào.

Còn cô thì đã đỏ hết cả mặt rồi, cô đập lưng anh đau hết cả tay nên đành bỏ cuộc cho anh vác đi đâu thì tùy.

Lục Hàn hiện tại không thể kiểm soát được được hành động của mình, vác cô cô đi đến sân thượng của trường rồi nhanh chóng để cô xuống ép sát vào tường.
Giản Nhu:" Aa đau!"
Lục Hàn:" Nói!"

Giản Nhu:" Không có chuyện gì để nói cả!"
Lục Hàn:" Không nói thì đừng trách tôi!"
Anh cúi xuống rồi hôn một cách mạnh bạo khiến cho cô có chút khó thở, cô đập vào vai anh để cho anh bỏ ra, càng đập anh càng hôn mạnh bạo thêm nên không còn phản kháng nữa.

Anh cảm giác nếm được vị mặn ngước lên thấy mắt cô đỏ hoe anh hoảng loạn ôm cô vào lòng.
Lục Hàn:" Xin lỗi! em đừng khóc!"
Giản Nhu:" Hức...hức!"
Anh buông cô ra liền bị một cái tát của cô tát vào mặt khiến cho mặt anh đỏ lên một bên má, anh vẫn không nói gì im lặng để cô phát tiết lên người của mình.
Giản Nhu:" Hức anh khốn nạn hức!"
Lục Hàn:" Là anh sai rồi! xin lỗi!"
Giản Nhu:" Hức...hức nếu không yêu tôi thì cậu cứ nói sao lại đùa giỡn tình cảm của tôi chứ!"
Lục Hàn:" Anh yêu em là thật lòng và anh chưa bao giờ lấy tình cảm ra đùa giỡn cả! em tin anh đi! anh thật lòng yêu em!"
Giản Nhu:" Vậy tại sao lại cậu ở cùng với Bạch Hồng còn làm những chuyện...hức!"
Lục Hàn:" Bạch Hồng cậu ta nói khi nào?"
Giản Nhu:" Lúc Tối ngày cậu ấy chuyển đến lớp mình, tôi có điện cho cậu để hỏi chuyện cậu và cậu đi chung xe về nhà, cậu ta còn nói hai người ở chung lúc đấy cậu còn đang tắm nên cậu ta đã bắt máy nói những điều đấy đấy!"
Lục Hàn:" Không phải như em nghĩ đâu! nghe anh giải thích được không?"
Giản Nhu:" Được anh giải thích đi!"
Lục Hàn:"Mẹ cậu ta là bạn của mẹ của mình vì lí do ở bên ngoài nước còn có công chuyện chưa thể về được nên mới gửi cô ta ở lại nhà mình vài tuần trước rồi bọn họ sẽ về sau, lúc đầu anh cũng không biết chuyện này cả, với lại lúc nhỏ anh có từng chơi với cô ta nhưng bây giờ lớn rồi anh không có cảm giác gì với cô ta hết, còn chuyện tối đó có lẽ cô ta đã xoá cuộc gọi của em nên anh không thấy được vì điện thoại anh không có cài khoá màn hình!"

Giản Nhu:" Thật không!"
Lục Hàn:" Xin thề với em những lời anh nói đều là sự thật cả! em tha thứ cho anh được không!"
Giản Nhu:" Được! lần sau nếu em biết được anh dấu gì em thì chúng ta chấm dứt!"
Lục Hàn:" Được! anh nhất định sẽ không giấu chuyện gì với em đâu!"
Giản Nhu:" Hứa rồi đấy!"
Lục Hàn:" ừm anh hứa! Giản Nhu!"
Giản Nhu:" Hả...ưm!"
Lần này cô không kháng cự nữa mà đáp lại cái hôn này của anh, hai người đã dây dưa với nhau một lúc lâu thì cô mới nhớ ra đã đến giờ học từ lúc nào rồi.
Giản Nhu:" Ưm..buông em ra chúng ta về lớp thôi!"
Lục Hàn:" Không kịp rồi! cúp một môn đi! anh muốn ôm em một lát nữa!"
Giản Nhu:" Nhưng mà..

sao tay anh lại bị thế!"
Lục Hàn:" Không sao! chỉ sơ ý thôi em đừng lo!".