Bạn Học Nhỏ

Chương 50: Gian lận




Edit: Tà quay cóp ┃(・ω┃

Hai người không hẹn mà cùng nghĩ đến một chuyện.

Nhân lí do này, khi màn đêm buông xuống, Trì Diệp ngồi đối diện Dịch Thuần trong cửa hàng.

"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu chọn gì đó?"

Hiện tại chỉ là vòng điền nguyện vọng thứ nhất, sau này chủ nhiệm lớp và giáo viên các bộ môn sẽ liên hệ từng học sinh gặp mặt nói chuyện để trao đổi.

Trường Thập Tứ phải chịu trách nhiệm đối với tỷ lệ thi đỗ của học sinh, bình thường sẽ cố gắng hết sức thuyết phục học sinh chọn ngành học họ am hiểu nhất. Hoặc là dựa theo thành tích thông thường của họ mà chọn cho dễ.

Bút Dịch Thuần chậm chạp không nhúc nhích, ngón tay vô ý thức gõ hai lần, "...Còn cậu?"

Trì Diệp nâng cằm, chau mày suy tư nói: "Bình thường học sinh mỹ thuật chắc là đều chọn lịch sử hoặc địa lý nhỉ? Mình thấy phần lớn người trong lớp vẽ đều chọn địa lý."

"Địa lý của cậu thế nào?"

Trì Diệp lắc đầu, "Chán đời lắm. Cậu còn lạ gì nữa, sắp thi rồi mà một chữ bẻ đôi cũng mù tịt."

Bởi vì địa lý không phải môn chính trong Thập Tứ nên không ảnh hưởng đến thành tích thi, vì vậy Dịch Thuần cũng không giúp cô ôn tập.

Nghe cô nói vậy, Dịch Thuần cười, "Kiến thức mù tịt còn không cố gắng nỗ lực."

Trì Diệp liếc cậu một cái, "Còn không phải vì theo đuổi cậu à."

Lúc đó là thời kỳ ám muội của hai người, nửa tâm tư cô đều đặt trên người Dịch Thuần, địa lý lại không phải môn học trọng điểm, thi cô còn vất vưởng.

Cũng may là vẫn miễn cưỡng thi qua được, nếu không năm nay sẽ phải thi lại.

Dịch Thuần: "Nói vậy là trách lỗi của tớ rồi?"

"Trách mình chứ, đều do mình mê muội sắc đẹp."

Trì Diệp thân mật ôm vai Dịch Thuần, lại gần mặt cậu, "Tiểu mỹ nhân đến đây, cho Trì ca hôn một cái."

Đúng là diễn nhiều thành nghiện.

Dịch Thuần cầm bút khẽ gõ lên trán cô, nhẹ nhàng "Ừ!" một tiếng.

Cậu nhíu mày, nắm lấy cằm cô, kéo mặt cô lại trước mặt mình, hôn một cái lên chóp mũi trắng nõn của cô.

"Nói chuyện cẩn thận."

Trì Diệp vội vàng lùi về sau một khoảng, mặt đỏ bừng một đám lớn.

Dịch Thuần không trêu cô nữa, rất chăm chú đề xuất: "Khoa học tự nhiên của cậu tốt hơn, nhưng kiến thức cơ bản không ổn, các môn văn hóa dễ qua hơn, cố chọn lấy một cách nào mà dễ học nhất."

"Vậy còn cậu?"

"Tớ thì... hẳn là vật lý."

Trì Diệp gật đầu, "Vậy mình cũng chọn vật lý."

Đây quả thật là một môn trong 6 môn trọng điểm trung học cô thấy dễ thở nhất rồi.

Dứt lời, cô liền cầm bút định viết.

Dịch Thuần cản cô, "Trì Diệp."

"Hả?"

"Tớ cảm thấy," trong ánh mắt cậu có vẻ do dự, tốc độ nói cũng chậm lại, "Cậu nên chọn lịch sử."

"Lịch sử không ít nội dung phải học thuộc, nhưng đây là môn học có thể đột phá. Lớp 12 cậu phải đi vẽ phác họa thực tế mấy tháng, chọn khoa học tự nhiên khó bắt kịp tiến độ lắm."

Dịch Thuần cũng muốn học cùng ban với Trì Diệp, có thể học chung một nơi, cho dù không thể nói chuyện cũng vẫn đủ ngọt ngào.

Nhưng cậu càng hy vọng cô có thể không phí hoài thanh xuân, thi vào trường học lý tưởng.

Vì vậy thời điểm phân tích cậu vừa do dự, vừa nghiêm túc thương lượng với cô.

Đầu óc Trì Diệp không kém, không học thuộc được chỉ vì lười, lịch sử cũng là một một học rập khuôn, trong ba môn của khoa Văn xem như là thích hợp với cô nhất rồi.

"Tiếng Anh của cậu không giỏi, nhưng toán chỉ cần phát huy ổn định là có thể qua. Chọn lịch sử có thể giúp cậu học 12 thoải mái hơn một chút. Trì Diệp, đừng tùy ý."

Dịch Thuần nhìn gò má mềm mại xinh đẹp của cô, nhịn không được lại hôn trán cô một cái.

Trì Diệp nắm ngón tay cậu, nở nụ cười, "Được rồi, đến mỹ nhân kế cũng xuất chiêu rồi. Vậy thì chọn lịch sử. Thế nhưng thế thì, cậu không tiện phụ đạo cho mình rồi?"

Hai người đều không học chung một khoa.

Dịch Thuần khẽ nhìn cô một cái, "Nếu cậu cần, cũng không phải không được."

Học bá chính là học bá, chỉ đạo học tra như Trì Diệp còn dễ hơn trở bàn tay chăng?

Trì Diệp gật đầu, cẩn trọng viết "Lịch sử" xuống tờ đơn bên dưới.

...

Lớp nghệ thuật qua đi, hoạt động gặp mặt nói chuyện của mỗi lớp 11 hừng hực khí thế triển khai.

Trì Diệp là học sinh được phòng giáo vụ đặc cách cho thi mỹ thuật, lại còn cứng đầu. Thái lão đầu hết sức đau đầu, mời La Huệ đến trường đàm phán trò chuyện một hồi.

Những chuyện nhỏ nhặt này La Huệ vẫn rất nghe theo Trì Diệp, cô nói thuyết phục một chút là không có vấn đề gì nữa.

Thái lão đầu suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, muốn Trì Diệp làm đề thi, còn không bằng hy vọng chó trèo cây, chọn khoa lịch sử cũng dễ hơn.

Khoa Văn mà, chắc cũng không đến nỗi nào chứ?

Lại nói Thái lão đầu kèm cặp nốt lớp 11 sẽ không theo lớp 12 nữa, ông là chủ nhiệm lớp, sau đó sẽ quay lại kèm học sinh mới.

Chỉ là bản chất của ông là một giáo viên khá trách nhiệm, cũng hy vọng Trì Diệp có thể có kết quả tốt, nhân cơ hội này, nói chuyện lời nói ý vị sâu xa với cô.

"Trì Diệp, chuyện em và bạn nhỏ lớp bên thật ra các thầy đã biết. Nhưng học sinh cấp 3 mà, càng ép càng đàn hồi, cho nên mới không tìm đến em. Hơn nữa thành tích của cả hai em đều tăng lên, hai chủ nhiệm lớp các thầy đều nhắm một mắt mở một mắt rồi. Thế nhưng em không nên cảm thấy thầy không nói là em không sai."

Trì Diệp không ngờ Thái lão đầu tâm như gương sáng, cứ tưởng nếu ông biết thì sẽ nổi trận lôi đình cơ.

Lời nói ý vị sâu xa thế này đúng là làm cho cô không tiện phản bác, hết sức chăm chú, vâng lời gật đầu, ý là đã hiểu.

Thái lão đầu nhìn cô một cái, "Ừ" một tiếng, tiếp tục nói: "Tương lai của em, bạn học Dịch Thuần thành tích tốt như vậy, chắc là em sẽ muốn thi vào cùng trường đại học với cậu ấy phải không? Sẽ không phải là chỉ chơi đến hết cấp 3 liền kết thúc?... Đã có kế hoạch tương lai thì càng phải cố gắng hết sức. Thầy hy vọng em có thể đậu vào trường lý tưởng của bản thân, lên lớp 12 đừng thả lỏng, phải cố gắng gấp bội mới được, biết chưa?"

Trì Diệp lại gật đầu một cái.

Thái lão đầu vỗ vai cô, "Chờ hai em ra khỏi ngôi trường này, tự do tự tại nắm tay không bị các thầy cô quản chế, thì hãy trói chặt người bạn nhỏ của em. Hiện tại thầy không thể chúc phúc các em, nhưng đến lúc đó thì có thể. Cố lên nhé."

***

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Chỉ chớp mắt đã sắp trôi qua học kỳ đầu tiên của lớp 11 rồi.

Cuộc thi cuối kỳ gần ngay trước mắt, bầu không khí trong Thập Tứ trùng xuống như tiết trời lạnh.

Lúc tan học, Trì Diệp và Lê Vi tay trong tay đi xuống lầu, chuẩn bị về nhà ngủ một giấc thật ngon.

Một ngày thi cử, cô hết cả sức đi tìm Dịch Thuần rồi.

Hay là... đến cửa hàng nằm một lúc?

Xem tình hình thì cũng có thể.

Trì Diệp đang trầm tư nghĩ nện làm gì, đột nhiên không chuẩn bị bị một người lầu dưới va vào.

"Á!" Cô bị đụng vào suýt ngã sấp xuống, vất vả lắm mới ổn định được thân mình, bực bội nhìn kẻ đầu sỏ Lý Nhất Soái, "Soái ca (tên chứ không phải trai đẹp nha)! Cậu vội vàng đi đâu đấy! Sau lưng có ma đuổi à?"

Sắc mặt Lý Nhất Soái vốn không phải rất tốt, sau khi nhìn thấy Trì Diệp, cả khuôn mặt đều trắng bệch.

Vẻ mặt hoảng loạn, không dám nhìn thẳng cô.

"Trì Diệp, tớ, tớ..."

Trì Diệp và Lê Vi nhìn nhau một chút, "Cậu làm sao thế hả?"

Sao mà nhìn giống vừa làm hỏng chuyện vậy? Không hề giống Lý Nhất Soái bình thường ồn ào thích chọc cười.

Lý Nhất Soái nắm điện thoại trong tay thật chặt, trầm mặc hồi lâu, lắc đầu,v "Không, không có gì, không sao cả."

Nói xong, cậu ta không cho Trì Diệp cơ hội hỏi thêm, chạy thật nhanh lên lầu.

Trì Diệp: "..."

Chuyện này chỉ là một nốt nhạc nhỏ trong cuộc sống trường học, trên thực tế Trì Diệp và Lê Vi vừa quay đầu đã quên, căn bản không để trong lòng.

Nhưng ngày thi cuối kỳ cuối cùng, khi thi môn cuối, Thái lão đầu và thầy trưởng khoa, giám thị đồng thời gọi Trì Diệp ra ngoài.

Lúc này vừa kết thúc bài nghe tiếng Anh mới có 20 phút, còn hơn nửa thời gian nữa mới kết thúc cuộc thi.

Toàn bộ trường thi đều bị không khí này dọa, rất nhiều người đều ngẩng đầu nhìn xem chuyện ồn ào gì, lại bị giám thị quát một tiếng, mới cúi đầu tiếp tục chăm chú làm bài.

Trì Diệp không tìm được manh mói, nhưng nhìn sắc mặt Thái lão đầu tái xanh, trong lòng lóe lên một tia suy đoán, đặt bút xuống, nghiêm mặt đi theo thầy trưởng khoa tới phòng giáo dục.

Ngữ khí thầy trưởng khoa nghe không ra dị thường gì, chỉ là để Thái lão đầu và Trì Diệp ngồi xuống đã.

"Bạn học Trì Diệp, em có biết tại sao các thầy tìm em không?"

Trì Diệp lắc đầu.

"Có người báo cáo cuộc thi sáng nay em gian lận, em có muốn giải thích gì không?"

Đùng.

Suy đoán trong lòng thành sự thực.

Trước khi thay đổi, Trì Diệp chắc chắn sẽ cười lạnh một tiếng trào phúng, dù sao học sinh như cô, thi cũng lười quay cóp.

Nhưng bây giờ khác trước, cô bị Dịch Thuần uốn nắn thành ngoan rồi.

Lại không muốn khiến Thái lão đầu dây vào phiền phức, liền nghiêm túc cẩn thận nói rằng: "Em không hề gian lận."

Thầy trưởng khoa nhìn cô chằm chằm hồi lâu, đặt tờ giấy nhỏ trước mặt cô, "Đây là của em à?"

Trì Diệp cầm lấy nhìn, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đúng là tờ giấy nhỏ của cô, Dịch Thuần tổng kết công thức thường dùng cho cô, trước khi vào thi cô còn đọc lại.

"Vâng, là tài liệu ôn tập của em ạ."

"Có học sinh ngồi dưới sau khi thi xong phát hiện tờ giấy này, có phải lúc em quay bài làm rơi không?"

"..." Trì Diệp đột nhiên nổi giận, không nhịn được cười gằn một tiếng, "Thầy ơi, thầy có thể đừng dụ dỗ từng bước nữa được không. Em đã nói em không gian lận chính là không gian lận, bình thường thành tích của em đội sổ, không dưng phải đi gian lận làm gì ạ? Tự tìm phiền phức cho bản thân sao?"

"Em giải thích tờ giấy nhỏ này như thế nào?"

"Đây là những công thức trọng điểm bạn sắp xếp cho em từ trước khi thi. Nhưng khi bắt đầu thi em đã cất nó vào cặp để trên bục giảng, thầy có thể kiểm tra camera giám sát."

Trong mỗi lớp của Thập Tứ đều có camera, bình thường không bật vì tố chất giáo dục, người làm nghề giáo dục phải tin tưởng học sinh, nhưng sẽ bật mỗi giờ thi.

Thầy trưởng khoa thở dài, "Em nên sớm biết là camera của phòng đó hỏng rồi chứ?"

"..."

Trì Diệp sửng sốt một chút.

Hồi lâu, cô mới lạnh mặt, nhàn nhạt nói: "Xem ra là có người muốn hại em."

"Em Trì Diệp..."

Trường Thập Tứ xử lý chuyện gian lận rất nghiêm ngặt, một khi thẩm tra ra, lập tức xử lý đuổi học.

Trì Diệp tuyệt đối không thể bị đuổi học, vì vậy chuyện này, cô nhất định phải biện giải rõ ràng cho bản thân.

"Thầy ơi, thầy có thể cho em biết người báo cáo không? Nếu như không có camera, bạn đó dựa vào cái gì mà nói em gian lận được? Hoặc là bạn đó trộm tư liệu ôn tập của em, muốn hại em ạ?"

Thầy trưởng khoa lắc đầu, "Là một bạn cùng lớp em. Nhưng thầy đã xác nhận với Thái lão đầu, đối phương không có lý do hãm hại em, bình thường cũng không phải người như vậy."

Trì Diệp trầm mặc lúc lâu.

"...Là Phương Gia Di ạ?"