Editor: Chập
Beta: La
Hạng mục bốn người năm chân diễn ra vào buổi sáng ngày khai mạc.
Học sinh toàn trường lần lượt tiến vào sân khai mạc, đứng dưới cái nắng chói chang nghe lãnh đạo trường và hội học sinh đọc hết diễn văn này đến diễn văn khác. Đến khi học sinh ở phía dưới sắp không chịu nổi nữa, chuẩn bị đứng lên tạo phản thì cuối cùng hiệu trưởng cũng giơ tay lên nói:
“Tôi tuyên bố, Hội thao mùa thu năm 2005 của trường trung học thực nghiệm Bác Dụ Anh Ngữ chính thức bắt đầu!”
Ngay lập tức, toàn bộ học sinh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm kiệt liệt vỗ tay hoan hô, ca khúc 《 Bài ca vận động viên 》 (*) vang vọng khắp trường học.
(*): link ca khúc mình để ở dưới cuối chương
Mọi người nhanh chóng tản ra tứ phía.
Có người vội vàng chuẩn bị cho trận thi đấu của mình, có người tranh thủ đi đến căng tin mua đồ ăn vặt. Còn một số người ngồi trên khán đài hoặc đi đến chỗ lớp mình thi đấu để cổ vũ.
Tang Uyển bị Trần Tĩnh kéo đi, cô cũng không biết là đi đến chỗ nào.
Trong đám đông ấy, có thể thấy Kỷ Diệc cùng mấy người trong hội học sinh đi ngang qua thao trường, vội vã đi lên tầng hai của bục phát biểu.
Cậu ấy ở trong đám đông thật sự rất nổi bật.
Mấy phút sau, trong đài phát thanh trường vang lên một giọng nữ đọc lời cổ vũ do các học sinh gửi lên.
“Gửi đến các vận động viên của lớp bốn, những con người tràn đầy nhiệt huyết tuổi thanh xuân, hãy giữ vững tư thế hiên ngang của các bạn. Cố gắng lên, nhất định thắng lợi sẽ thuộc về các bạn!”
“Chúc các bạn học sinh lớp hai tham gia hạng mục thi đấu bốn người năm chân có thể mang giải nhất về cho lớp, chúng tôi tin tưởng các bạn. Cố lên...”
Trần Tĩnh kéo Tang Uyển đi mua mấy thứ đồ ăn vặt và nước uống, đến khi đầy cả túi mới chậm rãi đi đến chỗ thi đấu.
Nhìn Trần Tĩnh vẫn ung dung nhàn nhã, khiến cho Tang Uyển hơi khó hiểu: “Không phải cậu cũng tham gia thi đấu à, sao không lo lắng gì thế?”
“Gấp cái gì?” Trần Tĩnh nghẹo nghẹo cái đầu, “Lớp chúng ta rút thăm vào thứ tự số 6, thi đấu với lớp mười ba, hai mươi phút nữa đến cũng không muộn.”
Tang Uyển khẽ gật đầu, lại hỏi: “Lớp một bốc được số thứ tự thứ mấy?”
“Lớp một?”
Trần Tĩnh không nghĩ Tang Uyển sẽ hỏi về chuyện lớp một, cũng may là cô tham dự hạng mục này, nếu không cũng không biết trả lời thế nào.
“Sau lớp chúng ta, số thứ tự 7. Cậu hỏi lớp một làm gì?”
Tang Uyển lắc đầu: “Tớ thấy bọn họ tập luyện khá tốt, không biết bọn họ có thể giành được giải mấy.”
Ngày đầu tiên của hội thao chính là thời điểm học sinh hăng hái nhất, rất nhiều người chạy tới chạy lui như con thoi.
Hai người kỳ kèo một lúc, mới đi tới chỗ thi đấu của bốn người năm chân.
Rất nhiều người đã tụ tập xung quanh chỗ này, tiếng hô “Cố lên ” của các lớp vang lên nảy lửa chói cả tai.
Trần Tĩnh vừa xuất hiện lập tức bị lớp trưởng bắt đi: “Cậu còn có tâm tư ở đó mà ăn vặt à, chúng tớ tìm cậu sắp phát điên rồi!”
“Không phải còn sớm sao?”
“Tập luyện, tập luyện lần nữa.”
Tang Uyển bị bỏ lại ở trong đám đông, cô chỉ có thể cố gắng hết sức chui qua đi vào trong.
Bỗng nhiên sau lưng cô có người hô lên: “Không muốn bị đánh thì mau tránh ra.”
Giọng nói rất ngả ngớn, mọi người nghe thấy đều tự động tránh đường.
Chu Duệ cởi áo khoác, vắt trên vai, vẻ mặt không mấy thân thiện, tay đút túi quần lười nhác đi tới.
Nhìn thấy Tang Uyển, cậu ta tiến đến chào hỏi, hất cằm lên: “Đi, đi lên phía trước.”
Tang Uyển xem như được ké tí hào quang của Chu Duệ, không chút trở ngại nào đi đến hàng đầu.
Cùng lúc đó, giọng nói của Kỷ Diệc vang lên từ loa phát thanh trường.
Giọng nói của cậu ấy sảng khoái và trong sáng.
“... Lúc này, em muốn gửi lời cảm ơn chân thành nhất đến toàn thể các thầy cô trong ban trọng tài, thầy cô đã vất vả rồi, cảm ơn các thầy cô rất nhiều.”
Giọng đọc của Kỷ Diệc không du dương như hai bạn nữ kia, mà trong trẻo hơn, nhả chữ rõ ràng rành mạch. Có lẽ, cậu ấy vẫn luôn giống như một ánh mặt trời, nên giọng nói cũng mang theo sự trong sáng, làm người nghe cảm thấy thoải mái.
Đúng như Trần Tĩnh nói, sau hai mươi phút lớp bảy chính thức ra sân.
Chu Duệ vốn đã không còn kiên nhẫn, nhưng không biết tại sao cậu ấy vẫn khoanh tay sầm mặt đứng ở chỗ này.
Trước đó, hai nhóm của lớp bọn họ đã thi đấu xong, một thắng một thua.
Giờ mới đến lượt của nhóm Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh, Hà Dao Dao và một nam sinh khác dẫn đầu tiến vào vị trí thi đấu.
Cũng giống như các bạn học thi đấu trước đó, cả ba người đều mồ hôi nhễ nhại.
Sau khi dán số sau lưng xong, Lục Chi Dao mới ung dung đi tới.
Trông cậu ấy khá thoải mái, chắc lúc nãy không theo ba người kia tập luyện lại.
Cậu ấy vừa xuất hiện liền khiến đám đông nhốn nháo, có không ít nữ sinh vây quanh cậu ấy, mọi người không ngừng bàn luận về Lục Chi Dao.
Còn có một số nữ sinh lớp dưới phấn khích đến mức nhảy lên vỗ tay, còn có cả người giơ điện thoại di động lên, có lẽ là quay phim hoặc chụp hình.
Chu Duệ cười nhạt.
Tang Uyển vẫy tay với bọn họ, hai tay chụm lại đặt ở bên miệng hô cố lên.
Trần Tĩnh cũng phấn khích vẫy tay lại với cô và Chu Duệ.
Hà Dao Dao cúi thấp đầu, đứng ở bên cạnh Lục Chi Dao.
Chân của bốn người bọn họ được buộc vào với nhau, đứng ngay ngắn ở vạch xuất phát.
Trọng tài thổi còi, vung cờ lên.
Toàn bộ khán đài lập tức vang lên tiếng cổ vũ “Lục Chi Dao cố lên”, tiếng cổ vũ của các nữ sinh vang lên như có thể san bằng đối thủ.
Chỉ cần Lục Chi Dao xuất hiện ở bất kỳ đâu, bất kể là làm gì, cũng có thể trở thành tâm điểm của mọi người.
Vì để phối hợp với nhau được tốt hơn, bốn người họ nắm lấy tay nhau tiến về phía trước.
Lục Chi Dao kẹp giữa Trần Tĩnh và Hà Dao Dao, khuôn mặt không chút cảm xúc.
Tang Uyển nghe được không ít lời bàn luận của các nữ sinh “Thật hâm mộ hai nữ sinh kia.”
Theo nhịp bước của bọn họ, đám đông cũng di chuyển lên phía trước thành từng đoàn.
Đội lớp bảy dẫn trước lớp mười ba vượt qua vạch đích, giành chiến thắng!
Đám đông phấn khích reo hò lên!
Các nữ sinh kích động giống như lớp các cô ấy cũng chiến thắng vậy.
Dường như cuộc thi đấu này chỉ có dựa vào Lục Chi Dao mới có thể thắng được.
Lúc mọi người đang chuẩn bị đến gần chúc mừng, Lục Chi Dao cau mày, vô thức bước lùi về phía sau.
Chân trái vừa bước liền kéo theo Hà Dao Dao.
Hà Dao Dao còn chưa kịp hình dung chuyện gì xảy ra thì cả người đã ngả về phía sau.
Sự việc xảy ra quá đột ngột, khiến mọi người không kịp phản ứng.
Lục Chi Dao ngẩn người, vươn tay ra đỡ nhưng lại kéo cả người cô cùng ngã xuống đất.
Trần Tĩnh và bạn nam kia cũng lập tức ngã xuống theo.
Bỏ qua những lời lo lắng của mấy bạn nữ, mấy bạn nam lớp bảy không ngừng ồn ào trêu ghẹo!
Có người còn cao giọng hét lên: “Lục Chi Dao, cậu làm vậy là không được rồi, cậu phải chịu trách nhiệm với lớp phó học tập đó.”
Mặt Hà Dao Dao đỏ bừng, cô muốn bò dậy, nhưng không cử động được chân lại ngã xuống một lần nữa.
Tiếng trêu ghẹo lại càng lớn hơn!
Chu Duệ lạnh lùng nói: “Làm bộ.”
Tang Uyển nghiêng đầu nhìn cậu.
Chân mày cậu nhíu lại, ánh mắt u ám.
Ngay lập tức, cậu xoay người rời đi.
Nhóm của Lục Chi Dao đã làm chậm trễ không ít thời gian thi đấu, hai nhóm đầu tiên của hai lớp thi cuối đã bắt đầu xuất phát được một đoạn rồi.
Nhưng nhóm của Lục Chi Dao vẫn dính chung một chỗ, chưa tách nhau ra.
Lúc này, những học sinh khác cũng vội vàng chạy đến giúp bạn nam ở ngoài cùng gỡ sợi dây ở chân ra, rồi gỡ hết những sợi dây còn lại mới có thể kéo bốn người bọn họ dậy.
Tang Uyển dời tầm mắt nhìn sang phía bên kia.
Nhóm đầu tiên của lớp một đã đi được khoảng 20m.
Cô có chút bất ngờ.
Người dẫn đầu nhóm đó vừa hay là Lý Cam.
Tang Uyển nhìn thấy Lý Cam bị chen lấn nhưng vẫn oai phong lẫm liệt tiến về phía trước, như gió rẽ sóng.
Nữ sinh có mái tóc ngắn nhìn khá quen mắt kia cũng cắn chặt răng, cố gắng theo tiết tấu của mọi người. Cô ấy cố gắng hết sức thậm chí cùi chỏ còn đụng trúng cổ Lý Cam.
Khiến đầu cậu ấy nghiêng sang một bên.
Một bộ dạng sống không bằng chết.
Vậy mà Kỷ Diệc lại không có trong đội.
Chỉ có giọng của cậu vang lên trên đài phát thanh: “Vì kỳ vọng, vì nhiệt huyết, vì ước mơ của thanh xuân, lớp một, cố lên!”
Khi Kỷ Diệc vừa nói hết câu cũng là lúc Lý Cam hoàn toàn mất hết ý chí chiến đấu.
Tang Uyển ngẩng đầu nhìn bục phát biểu ở tầng hai.
Kỷ Diệc ngồi phía sau bàn, nhìn chằm chằm về phía cô.
Thấy cô ngẩng đầu lên, cậu nhếch mày tỏ vẻ đắc ý, sau đó vẫy tay với cô, cười rực rỡ.
Trần Tĩnh thở hổn hển chạy lại bên cạnh Tang Uyển, lấy tay quạt cho mát: “Tớ bị Hà Dao Dao làm cho tức chết mất thôi!”
Tang Uyển rất công tâm nói: “Cũng không phải là lỗi của cậu ấy, là do Lục Chi Dao đi nhanh hơn một bước.”
“Tớ không cần biết có phải hay không.” Trần Tĩnh lôi chai nước suối từ trong túi cô ra, uống một hớp to, nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng tớ sắp tức chết mất!”
***
Buổi trưa, Trần Tĩnh không ăn cơm, đi thẳng về phòng học ngủ một giấc.
Ở ngoài phòng ăn, Tang Uyển tình cờ gặp Lý Lộ, hai người cùng nhau đi lấy thức ăn, chọn một chỗ cùng ngồi xuống.
Hai người còn chưa ăn được mấy miếng đã có người xuất hiện ho khan một tiếng, để khay đồ ăn ở bên cạnh chỗ Tang Uyển rồi ngồi xuống.
Lý Lộ không thèm nhìn qua: “Anh tớ đâu?”
Kỷ Diệc nhìn về một phía cách đó không xa, lắc đầu nói: “Anh cậu nói tớ không thương cậu ta, bỏ mặc cậu ta nên muốn ngồi ăn cơm một mình suy nghĩ về đời người.”
Nhớ lại lúc thi đấu, vẻ mặt Lý Cam mất hết niềm tin khi bị chèn ép ở giữa, Tang Uyển không nhịn được bật cười.
Kỷ Diệc gắp trứng xào và thịt gà vào khay đồ ăn của Tang Uyển, tha thiết nói: “Tang Tang, buổi chiều cậu phải thi đấu nên bổ sung thêm năng lượng.”
Tang Uyển liếc cậu: “Sao cậu biết buổi chiều tớ sẽ thi đấu?”
Trong mắt cậu lộ ra vẻ tinh nghịch, nở nụ cười vô tội: “Tớ đoán đó, thần giao cách cảm.”
Cậu nghiêng mặt nhìn cô: “Cậu muốn uống gì? Lát nữa tớ đi mua.”
“Không cần đâu.”
Tang Uyển cầm đũa ăn cơm: “Sao cậu không tham gia bốn người năm chân?”
Kỷ Diệc thẳng thắn nói: “Đột nhiên tớ không muốn tham gia. Tớ cảm thấy cậu nói đúng, cuộc thi đấu lười biếng như vậy không hợp với tớ.”
“Vậy cậu tham gia cái gì?”
Cậu cười cười: “Chạy 1000m.”
Tang Uyển ngây người: “1000m, cũng thi đầu vào chiều hôm nay mà?”
Cô đẩy bát canh sườn còn chưa ăn qua bên cậu, nói: “Cậu ăn đi, tớ không muốn buổi chiều phải giúp cậu nhặt xác đâu.”
Kỷ Diệc lập tức kéo cái khay ra xa: “Tớ không cần tớ không cần.”
“Kỷ Diệc.” Cô cau mày, “Kỷ Diệc —— “
Cô kéo dài giọng, chầm chậm rất có ý vị, còn cố ý dùng giọng mũi, giống như đang làm nũng.
Nghe mà muốn tan chảy.
“Chuyện gì?”
Kỷ Diệc nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt cười cong cong, đáp lại cô bằng giọng nói êm dịu giống như gió nhẹ dưới ánh mặt trời.
Lý Lộ không nhìn nổi nữa, lạnh lùng đẩy bát canh nhỏ của Tang Uyển về lại chỗ cũ.
“Tớ biết tớ là bóng đèn, nhưng hai người có thể hiểu cho cảm xúc của bóng đèn này một chút không?”
Tang Uyển cúi đầu yên lặng bắt đầu ăn cơm.
Kỷ Diệc ẩn ý nói: “Cậu nhìn Lộ Lộ tức giận rồi kìa, mau ăn cơm đi, ngoan.”
Lý Lộ giận dữ nói: “Tớ muốn tố cáo với anh trai tớ!”
Kỷ Diệc giống như dỗ con nít, qua loa lấy lệ: “Lộ Lộ ngoan, ăn cải xanh đi nào.”
Lúc nào cũng gắp cho Tang Uyển món ngon, còn đến lượt mình thì gắp cho cải xanh.
Đãi ngộ quần què gì đây!
Lý Lộ hít sâu một hơi, ôm lấy cánh tay.
Phòng ăn rất náo nhiệt, chốc lát lại có người đi tới.
“Các cậu cũng ăn ở đây sao?”
Giọng nói ngọt ngào mềm nhũn, như bé gái vậy.
Lý Lộ không tỏ ra tức giận nữa, ngẩng đầu nhìn.
Là Hà Dao Dao và Lục Chi Dao.
Hai người họ cũng bưng khay thức ăn, trên tay Hà Dao Dao còn cầm tờ giấy A4.
Hai người họ đứng chung một chỗ quả là trai tài gái sắc.
Tang Uyển gật đầu với hai người bọn họ.
Kỷ Diệc lên tiếng chào hỏi, cười nói: “Sáng nay đội các cậu thi đấu giành được giải nhất, chúc mừng trước nha.”