Edit: Ying.
Beta: Cẩm.
“Lục Chi Dao.”
Tang Uyển la lên, ngữ khí có chút tức giận, lại tận lực kiềm chế, khiến bản thân không tức giận.
Lục Chi Dao không nhúc nhích, ngón tay cầm lấy cổ áo của cô, kéo kéo một chút, khiến vải áo dính trên da tạo ra khe hở nhỏ, nhẹ nhàng lắc lư.
Ngay khi quần áo trở nên rộng rãi, dấu vết của đai lưng cũng theo đó mà biến mất.
“Như thế này đẹp hơn nhiều.” Lục Chi Dao dường như rất hài lòng đối với tác phẩm của bản thân, cố giữ gương mặt không chút biểu cảm, còn nhàn nhạt nói một câu, cuối cùng xoay người rời đi.
Tang Uyển từ trước đến nay hầu như chưa từng tức giận, lúc này ngược lại thấy hơi bực tức.
Dường như nơi riêng tư bị người khác chạm vào, đối phương còn cảm thấy đó là điều đương nhiên.
Kỷ Diệc vẫn đứng yên không nhúc nhích ở nơi đó, không xem bảng thành tích mà rũ mắt xuống, cô đơn trong ánh mắt hơi kéo dài, không biết là đang nghĩ gì.
Tang Uyển nhìn cậu một chút, nhếch khóe môi, cũng hướng về phía hành lang rời đi.
Phía xa xa, có thể cảm nhận được có hai ánh mắt đang theo sát cô, dường như có hơi tủi thân.
Tầm mắt này theo cô cũng sắp được một năm rồi, bất kể là trong giờ thể dục hay trong lúc kéo cờ, luôn luôn xuyên qua một đám người, sau đó dán lên người cô.
Cô dường như chưa từng phát hiện, trực tiếp trở về phòng học.
Các nhân vật chính đều đã rời khỏi, Lý Cam mới chầm chậm đi ra.
Dẫu sau cũng là do cậu ta đẩy anh em ra ngoài, lại gặp phải một màn xấu hổ như vậy, về tình về lý, cậu ta đều nên đồng lòng với anh em của mình, cùng chung kẻ địch mới phải.
Cậu ta ôm lấy bả vai Kỷ Diệc, hướng về hướng ngược lại của hàng lang mà đi, một bên thể hiện lập trường của mình: “Lộ Lộ nhà tớ, cả một năm đều bị cái tên Lục Chi Dao kia đè ép ở vị trí thứ hai, vì vậy rất ghét cậu ta. Tớ cũng không thích cái tên đó, chỉ là một thằng nhóc thôi mà, cứ giả vờ âm trầm.”
Kỷ Diệc uể oải “ồ” một tiếng.
Lý Cam hỏi cậu: “Cậu nói Tang Tang nhà cậu với Lục Chi Dao rốt cuộc có quan hệ gì?”
“Bạn cùng bàn.” Cậu nắm rõ trong lòng bàn tay, “Còn là hàng xóm.”
Đây không phải là gần quan được ban lộc sao.
Chỉ một chữ thôi, thảm.
Lý Cam cảm thấy cách an ủi tốt nhất chính là làm cậu quên đi chuyện này. Cậu ta bèn chuyển đề tài: “Ngày mai nghỉ hè rồi, đi du lịch không?”
“Không đi.”
Kỷ Diệc nghĩ cũng không nghĩ liền từ chối: “Đi học thêm rồi.”
“Không phải chứ, người anh em.” Lý Cam dở khóc dở cười, “Cậu đừng có chọc cười tớ, cậu học bù cái gì?”
Hạng bảy toàn khối còn muốn học bù.
Kỷ Diệc trả lời: “Lần này toán học của Tang Tang không đạt chuẩn.”
“Liên quan gì đến chuyện học thêm?”
Kỷ Diệc một mặt nghiêm túc: “Cậu cũng biết bà ngoại của cô ấy như thế nào, dựa theo tính cách của bà ấy, chỉ sợ hận không thể đăng kí cho cô ấy mười lớp học thêm, khiến cô ấy một ngày hai mươi tư tiếng đều đắm chìm trong toán học. Tớ phải đến lớp học thêm xem thử, lỡ như có người bắt nạt cô ấy thì sao?”
Chỉ là một lớp học thêm mà thôi, còn có thể bắt nặt Tang Uyển?
Vĩnh viễn không thể hiểu được những người đang yêu đang nghĩ gì.
Lý Cam càng cảm thấy thê thảm: “Cậu nói cậu rốt cuộc thích Tang Uyển….”
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Kỷ Diệc cắt ngang: “Đúng rồi, tiết sau là tiết tự học vật lý”.
Khi nói chuyện, bước chân dường lại.
Lý Cam thả tay đang đặt trên vai xuống, nghĩ nghĩ: “Tiết sau là tiết tự học tiếng anh.”
“Là vật lý.” Kỷ Diệc nhớ đến chuyện gì đó: “Tớ phải đi tìm Trương béo.”
Trương béo là chủ nhiệm lớp bọn họ. Bởi vì vóc dáng to lớn, nên luôn bị học sinh lén lút gọi là Trương béo.
“Thật là tự học tiếng anh.” Lý Cam không ngại phiền phức mà sửa lại, lại hỏi, ” Cậu tìm Trương béo làm gì?”
Kỷ Diệc đột nhiên cười rộ lên, đuôi mắt lộ ra vẻ tính toán: “Hỏi thầy ấy vài đề vật lý.”
Lý Cam một mặt mờ mịt: “Nhưng thầy ấy không dạy vật lý.”
“Tớ biết.” Kỷ Diệc vỗ cậu ta, “Lần này tớ đi, sợ là cả một tiết. Cậu giúp tớ thu dọn gọn đồ cần dùng trong kì nghỉ hè, tránh cho tớ lại phải đi một chuyến.”
Lý Cam một mặt khó hiểu, bị nhìn chằm chằm cũng chỉ có thể gật đầu.
Kỷ Diệc xác nhận qua ánh mắt với cậu ta rồi xoay người rời đi.
***
Cảm giác không được tôn trọng vẫn còn quanh quẩn trong lòng, Tang Uyển trở về chỗ ngồi, liền nghe thấy thanh âm hơi khàn của Lục Chi Dao gọi cô, cô cũng hiếm khi không có phản ứng, nhắm mắt làm ngơ nằm sấp trên bàn.
Ngược lại Lục Chi Dao có chút ngây ra.
Kể từ khi cậu ta quen biết Tang Uyển đến nay, đây là lần đầy tiên bị cô tức giận mà xem nhẹ.
Cậu ta không khỏi nhíu mày. Một lát sau, dường như nghĩ đến gì đó, cười chế giễu một tiếng, lắc đầu.
Quạt máy trên đầu toàn lực chuyển động, khuấy đảo gió nóng, kèm theo tiếng chuyển động vù vù. Mặt Tang Uyển dán trên mặt bàn, không qua bao lâu, liền cảm thấy trên mặt bàn sinh ra một tầng mồ hôi mỏng, càng thêm dính nhớp.
Lần nằm sấp này khiến cơn buồn ngủ bao trùm cả người.
Trong lúc lờ mờ nghe thấy tiếng ai đó hét lên từ trên bục giảng: “Tổ trưởng lại đây phát bài thi.”
Giọng nói nhẹ nhàng, tinh tế, giống như một đứa trẻ tám, chín tuổi, lại có một chút khác biệt, xen lẫn giữa một loạt giọng nam, nữ khiến người khác vô cùng chú ý.
Là Hà Dao Dao, ủy viên học tập của lớp bọn họ.
Trời sinh có một giọng nói trẻ con.
Tang Uyển điều chỉnh lại tư thế, tiếp tục ngủ.
Các bạn học không ngừng đi tới đi lui ở khoảng trống của các bàn học, khi đi qua đi lại, kèm theo đó là tiếng động khi lật bài thi.
Tang Uyển nằm sấp trên bàn, chiếm phần lớn diện tích của cái bàn, vì vậy khi bài thi được phát xuống trực tiếp nằm trên cánh tay của cô.
Cô nghe thấy tiếng Trần Tĩnh ở bàn sau đang phàn nàn với bạn cùng bàn, “Học kì này vậy mà lại kết thúc với tiết học vật lý của lão phù thủy, cảm giác cả học kì đều ẩm đạm u tối.”
Bạn cùng bàn nói: “Cậu nhanh chóng sửa các câu sai đi, ai biết được lát nữa lão phù thủy lại phát điên cái gì.”
Trần Tĩnh bĩu môi, nằm bò tới trước, chọc chọc Tang Uyển.
“Uyển Uyển, tớ xem bài thi vật lý của cậu một lát.”
Tang Uyển ngồi dậy, xoa xoa đôi mắt, từ đống bài thi lộn xộn trên bàn rút ra một tờ giấy đưa qua.
Trần Tĩnh lại hét lên: “Tại sao cậu cũng chỉ thi được 60 điểm, chỉ hơn tớ hai điểm…..các câu cậu sai tớ cũng sai, cậu chỉ là làm đúng hơn một nửa số câu hỏi trắc nghiệm so với tớ mà thôi.”
Cô ấy vươn tay, cầm lấy bài thi vỗ vỗ vào cổ Tang Uyển.
Trần Tĩnh rất sốt ruột: “Cậu còn không nhanh lên, lát nữa lão phù thủy đến lại nhằm vào hai chúng ta mà xử lí. Chắc cậu cũng không muốn tiết học cuối cùng của lớp 10 phải đứng ở bên ngoài lớp học đâu nhỉ?”
Không biết tại sao, giáo viên vật lý luôn thích nhằm vào hai người bọn họ, luôn tìm đủ cách để bắt nạt bọn họ.
Trần Trĩnh vỗ vỗ vai cô, nhìn nhìn Lục Chi Dao, cho cô một ánh mắt, muốn cô tìm Lục Chi Dao giúp đỡ.
Tang Uyển cầm bài thi trầm mặc một lát, xem như thỏa hiệp: “Lục Chi Dao.”
Lục Chi Dao không nhúc nhích, giống như không nghe thấy gì.
Tang Uyển nói: “Tớ có thể xem bài thi vật lý của cậu không.”
Lục Chi Dao cuối cùng cũng phản ứng lại.
“Không thể.”
Ồ.
Cô đã sớm quen với tính cách nắng mưa thất thường của Lục Chi Dao, chống cằm, không chút để ý xem lại bài thi của bản thân, sửa đổi.
Lục Chi Dao vậy mà lại mở miệng: “Nói ‘Xin lỗi’.”
Tang Uyển liếc nhìn cậu ta.
Lục Chi Dao nhìn chằm chằm vào vở bài tập vật lý, sắc mặt không đổi, cũng không động đậy, giống như người vừa nói chuyện không phải là cậu ta vậy.
Lý do nói xin lỗi chỉ có một, lúc nãy cô cố ý làm lơ Lục Chi Dao.
Tang Uyển nhìn từ đầu đến chân cậu ta, trong đầu chỉ có bốn chữ “Không thể hiểu nổi”.
Cô chậm chạp không mở miệng, rõ ràng không cam tâm tình nguyện.
Lục Chi Dao nhếch khóe miệng, dường như có chút trào phúng, lại tiếp tục công việc trên tay.
Trần Tĩnh không đợi được đáp án chính xác, vội đến muốn đập bàn, người có giọng nói trẻ con Hà Dao Dao cũng cố ý lại gần đây.
“Lục Chi Dao, tớ có thể mượn bài thi của cậu không?”
Hai má Hà Dao Dao nổi lên một tầng đỏ, con ngươi trong suốt, lấp lánh sự mong đợi.
Cô ta ngượng ngùng bổ sung thêm một câu: “Tớ sai câu thứ tư của phần câu hỏi lớn, lớp chúng ta chỉ có mình cậu làm đúng câu này.”
Lý do thật sự rất chính đáng.
Trần Tĩnh ngẩn người, tầm mắt đảo quanh ba người.
Lục Chi Dao ngẩng đầu, Tang Uyển vẫn không có ý định xin lỗi, cậu ta cũng không thúc ép, gật đầu với Hà Dao Dao, cầm bài thi đưa qua.
“Cảm ơn.”
Giọng nói Hà Dao Dao ngọt như mật ong.
Cô ta vừa mang bài thi của Lục Chi Dao đi, thì lão phù thủy vật lý cũng theo đó đi vào.
***
Chủ nhiệm lớp Trương béo vẫn giữ nguyên trái tim trẻ thơ. Ngồi nghiêm túc, thái độ cẩn thận, chính giữa bàn làm việc đặt một cuốn <Mã Tiểu Khiên tinh nghịch>.
Kỷ Diệc gõ cửa: “Chu nhiệm Trương.”
Nghe thấy giọng nói của học sinh, Trương béo vội vàng nhét sách vào chồng tài liệu bên cạnh, cầm bút, nghiêm túc nói: “Vào đi.”
Kỷ Diệc đẩy cửa đi vào, cầm theo tập đề, đi đến bàn làm việc, cười nói: “Chủ nhiệm Trương, giảng cho em đề này đi.”
Trương béo thích nhất là học sinh yêu thích học tập, nhưng vẫn làm ra vẻ đứng đắn của chủ nhiệm.
Ông khẽ ho một tiếng, nhấc nhấc mi hơi gật đầu, ý bảo cậu đặt tập đề lên bàn.
Kỷ Diệc ngoan ngoãn đặt đề trước mặt ông, dùng bút chỉ: “Đề này.”
“Một sóng điều hòa trong mặt phẳng, bước sóng 12 mét, kéo dài theo chiều âm của trục OX…..” Trương béo đọc được một nửa đột nhiên dừng lại, lật lại tiêu đề của tập đề “Vật lý đại học”.
Trương béo hoàn hồn, cảm thấy bản thân bị bắt nạt: “Kỷ Diệc, thằng nhóc cậu đang làm gì thế này?”
Kỷ Diệc cười: “Không phải là em muốn tham gia cuộc thi vật lý sao, đây là đề thi của em.”
Trương béo mờ mịt: “Vậy cậu tìm tôi làm gì?”
“Ngày mai nghỉ hè rồi, em không tìm được người để hỏi đề.”
“Sau kì nghỉ tìm thầy hướng dẫn của các cậu mà hỏi.”
Kỷ Diệc đứng nghiêm chỉnh, thành thật nói: “Chủ nhiệm thầy xem, sách ngữ văn thường nói việc hôm nay phải hoàn thành hôm nay. Từ nhỏ chúng em đã được dạy ngày mai là ngày mai, ngày mai còn biết bao việc, thầy là chủ nhiệm, là người dẫn đường cho học sinh chúng em, thầy không thể dạy bọn em thói quen trì hoãn này được.”
“Sao lại thành lỗi của tôi rồi?” Trương béo chậm chạp ngồi thẳng dậy, đầu óc xoay chuyển, nhíu mi, “Nhưng mà cậu nói cũng không sai, học sinh nên có giác ngộ giống như cậu.”
Kỷ Diệc cười rộ lên, ghé vào cạnh bàn, lại đẩy tập đề đến trước mặt ông.
Chủ nhiệm Trương tấm tắc một tiếng: “Mặc dù tinh thần của cậu đáng được biểu dương, nhưng tôi không biết chính là không biết, trước đây tôi chỉ dạy ngữ văn, không có một chữ liên quan tới vật lý.”
Kỷ Diệc nhìn ông một cái, giữ vững nụ cười: “Vậy chủ nhiệm, thầy có thể giúp em tìm một giáo viên vật lý xem thử không? Dù sao lát nữa cũng là tiết tự học buổi tối, giáo viên cũng không cần lên lớp.”
“Tôi nghĩ xem.”
Kỷ Diệc lập tức nhắc nhở ông: “Vừa nãy em xem thời khóa biểu, tối nay lớp bảy có tiết vật lý, thầy xem…..”
“Được!” Trương béo đồng ý, vẫy tay với cậu, “Cậu đến lớp bảy hỏi đi, lát nữa quay lại đây báo cáo tiến triển.”
“Được ạ! Cảm ơn chủ nhiệm Trương.”
Kỷ Diệc cười xán lạn, xoay người rời khỏi.
***
Cái gọi là định luật Murphy, có thể phát sinh ra việc xấu, cuối cùng nhất định sẽ xảy ra.
Theo như lời của Trần Tĩnh, cho dù là tiết học cuối cùng, lão phù thủy vật lý cũng tuyệt đối không bỏ qua cho bọn họ.
Hoặc là nói, chính vì là tiết học cuối cùng, mới càng phải dày vò học sinh bọn họ một phen, mở miệng ra là hung ác.
Từ lúc nghe lão phù thủy bắt đầu nói: “Lớp các em có một vài học sinh, suốt ngày cứ điên điên khùng khùng hi hi ha ha”, Trần Tĩnh liền cảm thấy bản thân gặp họa rồi, đúng như dự đoán, câu tiếp theo của lão phù thủy chính là: “Trần Tĩnh em đứng lên cho tôi.”
Trần Tĩnh vùi đầu, khẩy góc bàn, buồn bã đứng lên.
Lão phù thủy giẫm trên giày cao gót bước xuống bục giảng, đứng bên cạnh bàn của Trần Tĩnh, mới cầm lấy bài thi của cô xem.
“Mấy đề bỏ trống của em là có ý gì? Để lại cho tôi làm?”
Trần Tĩnh lắc lắc đầu.
Lão phù thủy nâng cầm: “Em có biết mẹ em đặt tên em là Trần Tĩnh, cái tên này có ý nghĩa gì không?”
Trần Tĩnh không dám nói chuyện.
Lão phù thủy lại nói: “Tĩnh, là điềm đạm, an tĩnh! Em xem lại bản thân mình đi, cả ngày giống cái gì.”
Lão phù thủy lúc chỉ trích người có vài đặc điểm, từ nông đến sâu, từ xa đến gần, đan xen, thâm trầm, nói đến lúc sau càng lúc càng kích động, đôi tay không ngừng vỗ lên bàn, âm thanh “bịch bịch” không ngừng vang vọng cả lớp học.
Nói đến khi Trần Tĩnh nước mắt lưng tròng.
Lão phù thủy nuốt một ngụm nước bọt, đổi mục tiêu: “Tang Uyển!”
Nên đến nhất định sẽ đến, bài thi bị Tang Uyển đè trên cánh tay bị lão phù thủy dùng lực lấy ra, liếc một cái: “Em và Trần Tĩnh hẹn nhau đúng không? Xem thường tôi chứ gì?”
Nói đến đây, cầm lấy bài thi “bộp” một tiếng đập lên trên bàn: “Em làm cho tôi…”
Còn chưa kịp nói xong, bên ngoài phòng học có người hét lên một tiếng: “Cô Lưu.”
Đôi mắt cười của Kỷ Diệc vô cùng mê người, sáng đến không thể tưởng tượng.
Cậu đứng bên cạnh cửa: “Chủ nhiệm Trương bảo em đến tìm cô.”