Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 19




Edit: Ying

Beta: ChiiChoo

Giáo viên thể dục đã quyết định bài nhảy của lớp Tang Uyển.

Để cho dân chủ công bằng, thầy giáo quyết định cho bọn họ tự chọn khẩu hiệu khi xuất hiện.

Từ trước đến nay, khẩu hiệu bốn chữ của đại hội thể thao luôn dễ nhớ dễ đọc.

Tang Uyển không cần nghĩ gì nhiều, nói luôn: “Lớp bảy lớp bảy, không hề bình thường, ra sức giao tranh, đoạt lấy quán quân.”

Kỷ Diệc lập tức khen cô: “Tớ cảm thấy câu này rất hay, dễ nhớ dễ đọc, ngắn gọn rõ ràng.”

Khẩu hiệu vốn dĩ cũng chỉ như vậy, nghe ra là được, không có ai sẽ nhớ bạn đã hô cái gì.

Bởi vì chuyện nhảy múa mà học sinh lớp bảy vẫn đang buồn rầu. Nên cũng không ai quan tâm đến việc đặt khẩu hiệu, tất cả chỉ máy móc gật đầu.

Giáo viên thể dục quay người lại nhìn, hơi ngẩn ra: “Kỷ Diệc, em làm gì ở đây vậy?”

Chuyện trí nhớ của thầy thể dục không tốt cũng không phải là chuyện mới gì.

Kỷ Diệc trả lời: “Thưa thầy, thầy bảo em hướng dẫn bạn học Tang Uyển cách giơ bảng.”

“À, đúng rồi.”

Giáo viên thể dục nhớ ra, chau mày, nhìn về phía của lớp một.

Một lát sau, thầy phất tay: “Được rồi, em về đi, rồi nhìn xem lớp một các em đang làm gì. Thầy để bọn em tự luyện tập, bọn em lại thay thầy quyết định tự do hoạt động đúng không? Em về dẫn lớp đi thêm hai vòng.”

“Dạ được.”

Kỷ Diệc trả lời thầy rồi chạy về lớp của mình.

Vạt áo cậu bay bay theo nhịp chạy. Nhìn từ đằng sau, bóng lưng Kỷ Diệc thẳng tắp, cao ráo.

Lớp bảy đã chuẩn bị mọi việc đâu vào đấy, chỉ là chưa được luyện tập.

Theo tiếng còi của giáo viên thể dục, Tang Uyển hít một hơi, đứng thẳng người, giơ bảng, dẫn đầu các bạn học đi đều về phía giáo viên thể dục chỉ.

Trên sân vận động trở nên vô cùng náo nhiệt.

Lớp một nhanh chóng tập hợp ở đầu bên kia đường chạy. Trong tiếng ồn ào náo nhiệt vẫn có thể nghe thấy được tiếng bước chân của lớp bọn họ.

Khi đi qua sân khấu, cậu bạn dẫn đội bên này bỗng nhiên hô một tiếng: “Lớp bảy, lớp bảy…..”

Ngay lập tức mọi người trở nên phấn khích, đồng loạt “ồ” lên.

Kỷ Diệc quay người, hai tay đầu hàng, xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, tớ không tập trung.”

Vẻ mặt mọi người tinh quái hóng hớt, cười đùa không ngớt.

Hiếm thấy Kỷ Diệc lại ngại ngùng như thế. Cậu xoa xoa mũi, chỉ huy lớp: “Mọi người quay trở về phía quốc kỳ, làm lại.”

Nhưng mọi người dễ gì bỏ qua cho cậu.

Lý Cam cố tình gào lên, bắt chước lại giọng nói nghiêm túc ban nãy của Kỷ Diệc.

“Kỷ Diệc, cậu không nghiêm túc. Cậu thích tớ rồi.”

Kỷ Diệc nhìn cậu ta, giơ tay phải lên uy hiếp.

Lý Cam không sợ, vẫn nhăn răng cười: “Nếu như cậu hô sai nữa, cậu phải bao cả lớp cơm gà đấy!”

Các bạn học cũng hùa theo nổ một tràng vỗ tay.

Lớp bảy đã sắp đi đến nơi đánh dấu của đường chạy 400 mét.

Các bạn học trong lớp có nghe thấy tiếng ồn ào náo động ở bên kia không, cô không biết rõ.

Tang Uyển không nhịn được bật cười.

***

Không ít học sinh của lớp bảy thích ra vẻ ngầu lòi, bình thường nghịch ngợm không chịu học hành nghiêm túc.

Vậy mà lần này lại chịu học quá giờ tiết thể dục.

Lớp một rất hiếm khi làm giáo viên lo lắng, chưa hết tiết đã được giáo viên cho giải tán.

Dù gì vẫn còn một lúc nữa mới đến giờ vào lớp, Kỷ Diệc chạy đi mua nước.

Tâm trạng của cậu khá tốt, lúc cầm chai nước còn lẩm bẩm: “Lớp bảy lớp bảy, Tang Uyển ngoan nhất.”

Lý Cam vừa mệt vừa khát: “Kỷ đại thiếu gia, cậu có biết thế nào gọi là vui quá hóa buồn không.”

Kỷ Diệc cầm chai nước, dừng lại, nhướng mày: “Tớ đang nghĩ, nếu như có thể để hai lớp cùng nhau đi vào sân vận động, lớp chúng ta và lớp bảy đi cùng nhau. Lúc đó tớ và Tang Uyển sẽ là một cặp.”

Lý Cam trợn mắt.

Khi đi đến cửa sau của lớp bảy, dù Kỷ Diệc không báo trước, Lý Cam cũng theo thói quen đi vào với cậu.

Lớp bảy vẫn chưa tan học, trong phòng học chỉ có một mình Lý Lộ.

Kỷ Diệc đặt chai nước lên bàn Tang Uyển.

Lý Cam nhìn chằm chằm em gái mình, lo lắng: “Lộ Lộ, em làm sao vậy?”

Lý Lộ cúi người viết gì đó, không ngẩng đầu lên: “Em cảm thấy không thoải mái, nên trở về lớp trước.”

“Em không thoải mái chỗ nào vậy? Đã đến phòng y tế xem thử chưa?”

Lý Lộ cau mày: “Em không sao, chỉ là lười, anh kệ em đi, suốt ngày càm ràm.”

Lý Cam đáng thương “ồ” lên: “Vậy bọn anh đi nhé?”

Lý Lộ không trả lời cậu mà viết tiếp.

Từ khe hở có thể lờ mờ nhìn thấy vài chữ “ủng hộ cả đời”.

Lý Cam thở dài.

Kỷ Diệc đi khỏi lớp học, quay sang hỏi Lý Cam: “Em gái cậu sao vậy?”

Lý Cam nhún vai: “Là do nhóm Beyond vừa thông báo chính thức tan rã, linh hồn nó cũng tan rã theo luôn.”

Cậu nói xong, quay đầu nhìn bảng lớp ở cửa lớp bảy.

“Thành tích thi tháng đã rớt xuống hạng mười rồi. Theo đuổi thần tượng đến mức này có đáng không.”

Kỷ Diệc cười.

Lý Cam hỏi cậu: “Tang Uyển nhà cậu không theo đuổi thần tượng à?”

Kỷ Diệc lắc đầu: “Cậu có biết khi Tang Uyển tốt nghiệp cấp hai, viết lên tường tâm nguyện là gì không?”

“Là gì?”

“Cậu ấy viết muốn đi xem buổi biểu diễn của SMAP.”

Lý Cam bật cười: “Không phải chứ?”

Kỷ Diệc cũng cười theo: “Cậu đừng thấy cậu ấy suốt ngày xị mặt, thật ra cậu ấy cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.”

Lý Cam liếc nhìn cậu: “Tớ không nói đến chuyện của Tang Uyển. Tớ đang nói cậu ấy. Cậu và Tang Uyển không học chung trường cấp hai, vậy mà ngay cả Tang Uyển viết tâm nguyện tốt nghiệp cấp hai là gì cậu cũng biết.”

Kỷ Diệc không nói chuyện nữa.

***

Mọi người đều mệt lử trở về phòng học, học sinh lớp bảy đều mệt đến mức sắp chết.

Cả một tiết học đội nắng, vừa đi vừa hét, lại còn vừa nhảy múa thì ai mà chịu nổi.

Đám nam sinh ngày thường sôi nổi, tràn đầy năng lượng hay chơi bóng rổ với Kỷ Diệc cũng mệt lử mà nằm bò ra bàn.

Tang Uyển vặn nắp đồ uống trên bàn, uống một ngụm, rồi lại chuẩn bị sách cho tiết học sau.

Được chọn làm người giơ bảng vừa có lợi lại vừa có hại. Giơ bảng thì cánh tay vừa đau vừa nhức nhưng được cái, là không cần phải tập nhảy cùng mọi người, tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

Tâm trạng của cô rất tốt.

Lớp trưởng một tay xoa eo đỡ lưng đi lên bục giảng. Cậu dùng thước gỗ mà giáo viên toán để lại trên bàn gõ lên mặt bàn, ý muốn mọi người yên lặng.

Sau đó cậu giơ một cuốn vở nhỏ lên, dùng giọng nói không còn chút sức nào nói với bọn họ: “Đại hội thể thao lần này có những hạng mục nào, mọi người đều xem qua bảng biểu rồi chứ? Bây giờ chúng ta bắt đầu đăng kí, ai muốn tham gia hạng mục nào thì trực tiếp đến tìm tớ. Người nào đến trước được trước, nếu như chậm chân đủ người rồi, tớ không chịu trách nhiệm đâu.”

Mọi người phía dưới không ai thèm ngẩng đầu lên, vẫn nằm bò trên bàn.

Lớp trưởng lại gõ cây thước.

“Còn một việc nữa, bởi vì đại hội thể thao lần này rất nhiều hạng mục, thầy giáo đã nói rồi, mỗi người phải đăng kí ít nhất một hạng mục. Đừng nghĩ đến việc có thể trốn không tham gia! Nếu như ai đó không đăng kí, thì chính thầy ấy sẽ sắp xếp đăng ký cho mọi người.”

Cuối cùng bên dưới cũng có chút phản ứng, một loạt âm thanh kêu gào đầy đau khổ.

Đến Chu Duệ cũng nhíu mày, đạp một cái lên bàn.

Hà Dao Dao mặt đau khổ, ngón tay không ngừng cuộn tóc của bản thân.

Lễ khai mạc đã đủ khổ sở rồi, còn phải tham gia các hạng mục thể thao.

Nếu cô phải tham gia chắc chắn sẽ không hoàn thành tốt được.

Cô không nhịn được nhìn bạn cùng bàn: “Lục Chi Dao, cậu đăng kí hạng mục nào thế?”

Lục Chi Dao điềm tĩnh, cũng không thèm nhìn cô trả lời: “Tiếp sức.”

Tiếp sức 400 mét, tổng cộng cần tám học sinh tham gia, mỗi người chạy 50 mét.

Ưu điểm của hạng mục này là có thể nhanh chóng hoàn thành.

Hà Dao Dao gật đầu, dường như cô cũng có suy tính gì đó.

Trần Tĩnh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người bên kia, giơ tay vỗ vai Tang Uyển.

“Uyển Uyển, hay là chúng ta cũng đăng kí tiếp sức.”

“Tớ không đi.” Tang Uyển lắc đầu: “Tớ chạy chậm như vậy, cậu muốn tớ liên lụy cả đội à?”

“Quan trọng là tham gia mà.”

Tang Uyển vẫn lắc đầu.

Có lẽ đề ôn tập hơi khó.

Lục Chi Dao nhìn chằm chằm tập đề, một lúc lâu cũng chưa thấy động bút. Ngay cả ánh mắt cậu cũng không hề lay động.

Trần Tĩnh mặt ủ mày chau: “Bà cô của tôi ơi, vậy cậu muốn đăng kí cái gì? Không lẽ cậu lại muốn nhảy cao, ném tạ?”

Tang Uyển suy nghĩ một lát: “Hay là “bốn người năm chân”[1], không cần chạy cũng không cần nhảy, quan trọng là phối hợp với nhau. Tớ có thể chơi được.”

“Đúng!” Trần Tĩnh bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Cái này được đó, bây giờ tớ đi đăng kí.”

Lớp trưởng nói rồi, ai đến trước được trước. Đủ số người rồi thì tự cầu may mắn.

Trần Tĩnh không dám chậm trễ, đứng lên đi về phía vị trí ngay cửa của lớp trưởng.

Lục Chi Dao vẽ vời lung tung ở trên vở, không ai nhìn ra cậu đang viết công thức gì.

Cậu đặt bút xuống, đứng lên: “Tớ đi rót nước.”

“Hả?” Hà Dao Dao không kịp phản ứng lại.

Lục Chi Dao muốn làm cái gì thì làm cái đó, cần gì phải báo cáo với Hà Dao Dao?

Cô ngẩn người, cô không biết Lục Chi Dao có phải nói với cô hay không?

Cô chỉ có thể gật đầu.

Lục Chi Dao đương nhiên không cần cô trả lời. Cậu chỉ lấy cớ cho bản thân mà thôi.

Cậu vừa đi đến cửa thì quay sang tiến đến chỗ lớp trưởng để đăng kí, sau đó mới đi đến phòng uống nước.

***

Một tuần có hai tiết thể dục.

Còn gần hai tuần nữa là đến đại hội thể thao, vậy tức là chỉ còn ba tiết thể dục nữa để luyện tập.

Lớp bảy vẫn nhảy không đều nhạc, mỗi lần luyện tập là một lần thầy thể dục cảm thấy đau khổ bế tắc.

Một mình Tang Uyển ung dung vui vẻ một mình.

Trong khi đó, học sinh lớp một đã tập rất ổn. Bọn họ nhanh chóng luyện tập xong đi đều, cúi chào, nhảy múa.

Nhân lúc các bạn học khác buồn rầu tập nhảy, Tang Uyển nhìn sang bên lớp một tập duyệt.

Kỷ Diệc dẫn đầu, ngoại hình đẹp mà tinh thần cũng rất tốt.

Lớp một cũng đem đến cho người khác cảm giác nghiêm túc, rất có tinh thần tập thể. Mỗi động tác được thực hiện vô cùng chuẩn xác.

Lúc các bạn khác nhảy, Kỷ Diệc ở bên cạnh nghiêm túc giơ bảng lớp. sống lưng cậu thẳng tắp, bộ đồng phục bình thường mặc trên người cũng khiến người khác cảm thấy đẹp hơn vài phần.

Bài nhảy của lớp một là ‘Vận may đến’.

Nhắc đến dân ca thì ai cũng thấy ngán ngẩm. Nhưng nếu như bọn họ nghiêm túc nhảy thì vẫn hơn đứt đám chỉ biết tỏ ra ngầu mà động tác hời hợt của lớp cô.

Dù gì lớp bọn họ cũng có Kỷ Diệc dẫn đầu.

Nếu hiệu quả không tốt mới là lạ.

Lớp bọn họ đã luyện tập xong nghi thức khai mạc, nên cũng không cần học chung tiết thể dục nữa, vì vậy chương trình học lại quay về như cũ.

Ngày mười lăm tháng mười đã đến.

Hôm nay cũng là một ngày đặc biệt đối với một số người.

Lý Lộ chính là một trong số đó.

Hôm nay sau khi buổi nhạc hội kết thúc, Beyond mà cô thích cũng chính thức tan rã.

Cả ngày nay tâm trạng của Lý Lộ không vui. Lời giáo viên giảng cứ chui từ tai này sang tai kia chữ trên vở cũng trở nên kì lạ.

Tâm trạng của cô cứ thấp thỏm không thôi. Cô thấy mình không cách nào tập trung được nên dứt khoát không ngồi học nữa.

Dù gì cũng chỉ có một lần.

Một lần duy nhất trong cuộc đời học sinh dài đằng đẵng của bản thân.

Nhân lúc đến tiết học buổi trưa, cô lén lút đến chỗ tường vây của trường.

Sau ngày hôm nay cô nhất định sẽ chăm chỉ học tập.

Cô hít một hơi, không nghĩ đến hậu quả của việc trốn học nữa, nắm chặt lan can bắt đầu trèo lên.

Vì để đề phòng học sinh trốn học, lan can bảo vệ của trường học có hai tầng.

Một tầng là rào chắn bằng hàng rào, bên ngoài rào chắn còn có một lớp tường vôi.

Ý tưởng của trường học rất tốt, chỉ là thiết kế quá tệ. Làm như vậy, chỉ khiến cho những học sinh muốn trốn học lúc trèo tường có nơi để đặt tay giẫm chân.

Những học sinh hay vi phạm thường leo lên trên sau đó nhẹ nhàng leo lên tường vây bên ngoài, rồi nhảy xuống.

Nhưng từ khi sinh ra đến nay, đây là lần đầu tiên Lý Lộ trốn học.

Cô lấy hết can đảm mới dám ngồi trên tường vây.

Nhưng độ cao khiến cho cô hoa mắt chóng mặt.

Cô nóng lòng trèo lên nhưng bây giờ lại không dám nhảy xuống. Bức tường nhẵn bóng cũng khiến cô không dám trèo ngược lên lan can bên kia.

Cô ngồi ở trên đó, tiến không được mà lùi cũng không xong. Trên trán cô toàn là mồ hôi, sắc mặt tái mét.

Bỗng có một giọng nói ngả ngớn vang lên.

“Đây không phải là em gái nhỏ của lớp chọn chúng ta sao? Sao vậy, đến thời kì phản nghịch, muốn trốn học sao?”

[1] Trò chơi bốn người năm chân: