Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 15




Edit: Chập.

Beta: Cẩm.

Màn hình hiện lên là Ngu Bạch Ngọt.

Tang Uyển nhận điện thoại, đè thấp giọng xuống: “A lô?”

“Tang Tang.”

Âm thanh của Kỷ Diệc khi quyền qua điện thoại hình như bị thay đổi, trong điện thoại không giống với ngoài đời lắm.

Cậu ở bên kia rất ung dung, lúc gọi điện không cẩn thận như cô, ngược lại còn nói rất lớn.

Tang Uyển thậm chí còn nghe thấy một giọng nữ truyền đến.

Nói: “Con gọi điện với ai vậy?”

Kỷ Diệc điện thoại cầm xa một chút, đáp lời: “Tang Tang.”

“Tang Uyển à?” Âm thanh người phụ nữ đến gần hơn, “Đã lâu không gặp, con cũng mời Uyển Uyển tới nhà chúng ta chơi đi.”

“Được, mẹ, con nói chính sự với Tang Tang đã.”

“Ừ, mẹ không quấy rầy mẹ không quấy rầy.”

Ngay sau đó là tiếng đóng cửa.

Kỷ Diệc nói: “Mẹ tớ vừa mang nước lên cho tớ.”

“Tớ nghe thấy.”

“Mẹ tớ còn nói mời cậu tới nhà tớ chơi.”

“Tớ cũng nghe được.”

Ba Kỷ Diệc trước kia làm lãnh đạo trong một nhà máy, sau lại làm việc ở một xí nghiệp, là một cán bộ cấp trung.

Mẹ của cậu từng đi du học Châu Âu mấy năm, sau khi về nước làm một giáo viên dạy tiếng trung, cho đến khi Kỷ Diệc ra đời, mới từ bỏ công việc.

Cả hai đều rất cởi mở trong cách giáo dục con cái.

Không khống chế tư tưởng, không xâm phạm quyền riêng tư, không áp đặt mục tiêu cuộc sống lên con cái.

Từ nhỏ đến lớn, bọn nhỏ đều cực kỳ hâm mộ Kỷ Diệc có ba mẹ như vậy, những người lớn lại lén coi ba mẹ cậu là kẻ lập dị.

Tang Uyển cũng không ngoại lệ, cũng ao ước có một không khí gia đình thoái mái và hài hòa giống như gia đình của Kỷ Diệc.

Kỷ Diệc cười một tiếng: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Đang chuẩn bị viết từ đơn, giờ học ngày mai thầy sẽ hỏi.”

“Vừa hay tớ không có chuyện gì.” Kỷ Diệc phản ứng thật nhanh, “Tớ đọc cho cậu viết.”

Tang Uyển nhìn bốn dòng đã viết trong vở bài tập Tiếng Anh, đồng ý: “Được.”

Kỷ Diệc đọc nghĩa của từ đơn, cô viết lại bằng tiếng Anh.

Đảo lộn thứ tự từ đơn và viết lại một lần, Tang Uyển xem lại câu trả lời.

Hoàn toàn đúng.

Kỷ Diệc không cúp điện thoại, chờ cô kiểm tra tiếng Anh xong mới cầm điện thoại lên, nói.

“Tang Tang, Quốc Khánh nếu cậu không đi được cũng không sao đâu, dĩ nhiên có thể cùng nhau học tập sẽ tốt hơn… Tớ muốn nói là, nếu bà Ngô thực sự không cho phép, cậu cũng không cần thuyết phục bà.”

Thì ra là vì chuyện này.

Tang Uyển cười nhẹ một tiếng: “Tớ có thể đi.”

“Thật?” Kỷ Diệc lộ ra sự ngạc nhiên mừng rỡ.

“Ừ.”

Kỷ Diệc dừng một chút: “… Cậu không bị làm khó chứ?”

“Không có.”

“Vậy thì tốt.” Cậu thở phào nhẹ nhõm, chuyển đề tài: “Hôm nay tâm trạng cậu không tốt lắm nhỉ?”

Tang Uyển ngồi thẳng dậy: “Tại sao nói như thế?”

Kỷ Diệc cười: “Tâm trạng cậu tốt hay không tốt, tớ nhìn một cái là có thể nhận ra. Đã xảy ra chuyện gì?”

Thượng đế thật không công bằng, lại trao bản lĩnh làm người xung quanh trở nên vui vẻ như vậy cho một người.

Không nhất thiết cần xuất hiện trước mặt, đôi khi một tiếng cười là đủ rồi.

Tang Uyển do dự một hồi mới nói chuyện cho cậu: “Hôm nay cậu tới lớp chúng tớ giảng bài thi hôm trước, trong lớp xảy ra một chút mâu thuẫn.”

“Ừ.”

“Tớ giúp cô bạn đó.” Cô mím môi một cái, “Nhưng mà, có người nói tớ không phải thật tâm muốn giúp cô ấy, mà chỉ là cảm thấy cô ấy đáng thương, cho nên muốn làm anh hùng.”

Cô nói ẩn ý trong lời của Chu Duệ ra, nói tới chỗ này liền dừng lại.

Kỷ Diệc lại cười: “Tớ tưởng là chuyện gì.”

Cậu lười nhác đáp lại: “Người kia nói ngược rồi. Điểm chính không phải là khi cậu giúp người khác có phải là thật lòng hay không, mà là cậu có muốn trợ giúp người khác hay không.”

“Cậu dám đứng ra, làm chuyện người khác không dám làm, vậy thì không phải là muốn làm anh hùng, mà là một anh hùng thực thụ.”

Mới mười sáu mười bảy tuổi đã không kịp chờ đợi muốn dùng ánh mắt phức tạp nhìn cả thế giới.

Làm phức tạp hóa mọi chuyện, lúc nói thì nghe có vẻ đạo lý, nghĩ thông suốt mới phát hiện đầu đuôi lẫn lộn, không có sức thuyết phục.

Tang Uyển một chút liền nhìn thấu, suy nghĩ, quả nhiên vứt chuyện này ra sau đầu.

Sắc trời hơi tối lại.

Mặc dù Kỷ Diệc vẫn chưa muốn cúp điện thoại, nhưng lại không muốn làm ảnh hưởng tới việc học tập của cô, chỉ có thể đơn giản nói lời kết: “Tốt lắm, tớ đọc sách, cậu cũng cố gắng lên, người anh hùng.”

“Gặp lại sau.” Cô nói thêm một tiếng, “Ngu Bạch Ngọt.”

Tang Uyển cúp điện thoại trước.

Sau khi Kỷ Diệc ấn nút tắt màu đỏ, vẫn còn có chút run sợ: Ngu Bạch Ngọt?

***

Sau một ngày biến mất, Hà Dao Dao rốt cuộc cũng xuất hiện vào sáng hôm sau.

Đại khái bởi vì chuyện hôm qua nên nảy sinh mâu thuẫn trong lòng, cô ta hiếm khi không vào phòng học lúc sáng sớm, mà là chờ đến khi chuẩn bị vào lớp, mới nhắm mắt đi vào.

Cô ta vừa xuất hiện, trong nháy mắt, phòng học liền im lặng.

Hà Dao Dao bởi vì sự im lặng bất thường mà mặt đỏ tới mang tai.

Cô ta thà rằng để mọi người coi như không thấy cô ta, để cho cô ta giống như ngày thường, ở trong lớp học ồn ào, yên lặng đi về chỗ ngồi.

Cô ta lúng túng kéo dây đeo cặp ở trên vai, hai chân tựa như đeo chì bước vào lớp.

Vào cửa, đi lên bục giảng, đi qua bục giảng, xuống bậc thang lần nữa…

Mỗi một bước đi giống như đi trên lưỡi đao.

Hà Dao Dao cảm giác từng tầm mắt giống như là ánh đèn pin, làm cho người ta trở nên trong suốt, mà cô ta sẽ đau đớn biến thành những bong bóng sáng, theo ánh mặt trời biến mất.

Cô ta ghét sự yên tĩnh như vậy.

Khi đi đến chỗ đường đi giữa tổ thứ tư và tổ thứ ba, rốt cuộc cũng có âm thanh phá vỡ sự yên lặng.

“Dao Dao, cậu tới thật đúng lúc, giúp tớ xem phương trình này đi.”

“Còn mấy phút nữa vào giờ học? Tớ đi lấy nước.”

Dường như Lý Lộ cũng phát giác ra điều gì, vỗ Hồ Thi Di bên cạnh.

Hồ Thi Di bị dọa giật mình, lắp ba lắp bắp trả lời cô ấy: “Năm phút…”

“Tớ đi lấy nước.”

Lý Lộ cầm ly đứng lên.

“Giúp tớ lấy một ly. Nước ấm.” Trần Tĩnh mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, nói xong một câu, lại gục đầu xuống.

Giống như là lời nguyền chung kết, một nơi nào đó có tiếng nói chuyện, phòng học lại trở về với sự huyên náo.

Cảm giác những ánh mắt nhìn về phía mình đã tản bớt đi, Hà Dao Dao thở phào nhẹ nhõm.

Tầm mắt cô ta không nhịn được vòng vo xoay chuyển, thấy Chu Duệ hình như đang ngủ, Lục Chi Dao đang đọc sách.

Cô ta ngồi xuống bên cạnh Tang Uyển.

Tang Uyển đưa cho cô ta một đề thi hóa học, chỉ một bài trong đó: “Cái này, cậu giúp tớ nhìn xem có đúng không.”

Hà Dao Dao nhìn qua một lần: “Cậu viết thiếu một nguyên tử Oxy.”

“Oh, ra là vậy.” Tang Uyển ở chỗ cô ta chỉ ghi thêm chữ “O”, sau đó thu đề thi lại, “Cám ơn nha.”

Hà Dao Dao không lập tức rời đi mà ngồi bên cạnh cô một lúc.

Cô ta nhếch miệng, cũng như là hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Khoảng thời gian trước, cái đó của tớ tới… Đau bụng, Lục Chi Dao phát hiện, cho nên đưa tớ về nhà.”

Tang Uyển dừng bút lại, thu hồi bài thi, mỉm cười nhìn cô ta.

Hà Dao Dao nói không mạch lạc lắm.

“Lục Chi Dao, cậu ấy tốt vô cùng, cậu cũng vậy… Tớ muốn nói là… cảm ơn cậu.”

Bởi vì lý do đưa cô ta về quá lúng túng, cho nên Lục Chi Dao sẽ không giải thích với bất kỳ ai.

Cũng không cần giải thích.

Tang Uyển cười: “Cậu không cần nói chuyện này với tớ, tớ về một mình cũng không phải là chuyện ghê gớm gì.”

“Ý tớ không phải vậy.” Hà Dao Dao nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, “… Tớ thích cậu ấy.”

Cô nhìn cô ta một cái: “Cậu nói gì?”

Âm thanh của các cô thật sự là quá nhỏ, Hồ Thi Di chỉ có thể miễn cưỡng nghe loáng thoáng.

Cô ấy cố gắng từ sự ồn ào ồn ào rêu rao nằm bắt được cuộc trò truyện của hai người phía sau.

Tang Uyển căn bản không nghĩ tới Hà Dao Dao lại đột nhiên thốt lên một câu như vậy, sững sốt một hồi, bỗng nhiên cười: “Cậu ấy là hàng xóm và bạn học của tớ thôi.”

Trên cơ sở bạn bè cùng lớp, bởi vì tầng quan hệ hàng xóm này, cho nên mới thân thiết một chút thôi.

Hà Dao Dao mong đợi câu trở lời này rất lâu, cô ta vẫn còn bất ngờ.

“Cậu không thích cậu ấy?”

Tang Uyển cười lắc đầu một cái.

“Vậy cậu có người mình thích chưa?”

Trần Tĩnh cũng tốt, Hà Dao Dao cũng được, mọi chuyện đều đặt ngoài miệng, chuyện quan tâm nhiều nhất chính là tình yêu, thật giống như sự nghiệp cấp 3 của bọn họ cũng chỉ vận hành quay quanh việc này vậy.

Không giống với Trần Tĩnh, cô có thể đánh giá một câu “Ngây thơ”.

Nhưng đối diện với cô nàng chạy cảm động một cái liền vỡ như Hà Dao Dao.

Tang Uyển chỉ có thể châm chước cho câu trả lời.

“Tớ cảm thấy thích là một chuyện rất trịnh trọng, cần phải cân nhắc và xác định rất nhiều nhân tố. Hơn nữa ngôn ngữ về loại chuyện này, nói ra là không thể thu lại được, cho nên, trước khi tớ chuẩn bị sẵn sàng, tớ không muốn nói thích bất kỳ người nào.”

Hà Dao Dao yên lặng một hồi: “Tang Uyển, tớ thật cảm thấy cậu không giống với bọn tớ. Cậu trưởng thành hơn chúng tớ nhiều.”

Những lời này Hồ Thi Di ngược lại nghe rất rõ ràng.

Cô ấy không thể khống chế được nhớ lại ký ức về chuyện thù dai khi ở lớp học thêm, Tang Uyển cùng Kỷ Diệc tranh luận về việc ai để ý ai trước.

Cô ấy lắc đầu một cái.

Tang Uyển cũng biết điều, mặt đầy thành khẩn: “Không phải tớ thành thục, chỉ là tớ xem kịch bản này nhiều rồi, cảm thấy động một chút là tự thấy mình đẹp trai hơn mà thôi.”

“…”

***

Lễ quốc khánh ngày một tới gần.

Trước khi nghỉ lễ sẽ diễn ra kỳ thi tháng, thành tích thi tháng cùng lúc làm bài tập quốc khánh nối tiếp nhau.

Cho nên sau khi tan học, còn rất nhiều học sinh ở lại trong lớp nắm chắc thời gian ôn tập.

Tang Uyển nhìn sách một lúc, cảm thấy mắt mình khô khốc thì bỏ sách vào ngăn kéo, chuẩn bị đi lấy nước.

Chẳng qua là chưa kịp đứng lên liền bị Trần Tĩnh chặn lại: “Uyển Uyển, mau cứu tớ!”

Tối hôm qua bài tập số học Trần Tĩnh chưa làm xong.

Người khác đều đã nộp vở bài tập lên, chỉ còn cô ấy, mắt thấy cán bộ bộ môn chuẩn bị phải đưa sách bài tập cho giao viên, cô ấy liền cuống cuồng không dứt.

Tang Uyển nâng ly lên: “Tớ đi lấy nước trước…”

“Cậu nói cho tớ câu trả lời trước đi.” Trần Tĩnh giật lấy ly nước của cô, để qua một bên, “Ngoan, tớ để người khác giúp cậu đi lấy.”

Tang Uyển đứng sau nhìn bài tập của cô ấy, khó khăn suy nghĩ tìm câu trả lời.

“Cái này chọn D, cái này là B, cái này cũng là B…”

Trần Tĩnh nhanh nhẹn ghi chép câu trả lời của cô.

Tang Uyển chịu hỗ trợ, Trần Tĩnh cũng buông lỏng rất nhiều.

Dù sao cô ấy không cần dùng đầu óc, lại có thể bớt chút thời gian nói chuyện phiếm với cô.

“Tiết học vừa rồi cậu nhìn cái gì vậy, thấy cậu cúi đầu suốt.”

“<Tim đập thình thịch>, tiểu thuyết nước ngoài, khá hay.”

“Được đó Tang Uyển, nói phải làm học sinh giỏi, chưa tới một tháng lại ở trong giờ học xem trộm tiểu thuyết?”

Tang Uyển nhìn cô ấy một cái: “Cậu còn muốn nghe câu trả lời không?”

“Suy nghĩ đã, muốn ——” Trần Tĩnh viết nhanh thoăn thoắt, đột nhiên ngẩng đầu một cái, lại đứng lên, “Lục Chi Dao, cậu chờ một chút!”

Lục Chi Dao đứng ở cạnh ghế, từ trên cao nhìn xuống cô ấy.

Trần Tĩnh cười xòa đưa cái ly trên bàn tới: “Cậu đi lấy nước đúng không? Giúp Uyển Uyển nhà tớ lấy đi.”

Ly nước màu lam nhạt giơ giữa không trung, chậm chạp không có người nhận, sợi dây ở nắp ly lung lay lúc ẩn lúc hiện giữa không trung.

Trần Tĩnh hơi lúng túng.

Năm giây sau, Lục Chi Dao rốt cuộc cũng động đậy, nhưng không phải nhận lấy cái ly mà chỉ đẩy tay cô ấy ra rồi đi ra ngoài.

“Lục Chi Dao?”

Trần Tĩnh gọi một tiếng.

Lục Chi Dao giọng vô cùng nhạt nhẽo: “Tự cậu ấy không có chân à?”

Cậu ta xoay người cũng không quay đầu mà bỏ đi, cực kỳ tiêu sái.

Lúc đi qua cửa sau có nam sinh hỏi cậu ta có đi chơi bóng không, Lục Chi Dao lạnh như băng bỏ lại câu “Không đi”, sau đó biến mất khỏi phòng học.

Trần Tĩnh còn sững sờ, quay đầu lại, ly nước không biết nên cầm hay là buông xuống.

Cô ấy dè đặt hỏi: “Cậu với Lục Chi Dao làm sao vậy?”

Tang Uyển cũng khó hiểu nhìn cô ấy.

“Tớ không biết.”

“Vậy, các cậu bắt đầu cãi nhau từ khi nào?”

“Tớ cũng không biết.” Tang Uyển so với cô ấy còn không nghĩ ra, “Gần đây tớ không chú ý tới chuyện này… Hình như lâu rồi tớ không tiếp xúc với cậu ấy.”

“Ai, tớ thật là khổ tâm vì các cậu mà!”

Trần Tĩnh mặt mày ủ dột để ly nước về chỗ cũ: “Hai người các cậu sao không thể để tớ bớt bận tâm một chút sao?”

“Cậu bận tâm cái gì?” Tang Uyển buồn cười, “Lục Chi Dao cũng không phải là một đứa bé, làm chuyện gì đương nhiên tự cậu ấy có chính kiến riêng.”

Trần Tĩnh liếc cô một cái: “Tang Uyển, sao cậu có thể siêu phàm thoát tục như vậy?”

Lần đầu tiên Tang Uyển nghe thấy “Siêu phàm thoát tục” còn được dùng như thế này.

Cô cười: “Cậu không làm đề nữa thì tớ đi lấy nước đây.”

Vừa dứt lời, ở cửa phòng học, chỗ có mấy nam sinh tụ tập cười nói lại nổi lên một câu: “Kỷ Diệc, tối nay đánh bóng đi! Chúng tớ thiếu hai người.”