Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 14




Edit: Hạt É nhỏ.

Beta: Cẩm.

Tuy nói đang là thời gian nghỉ hè, nhưng nhờ có quan hệ với Tang Uyển, Hồ Thi Di với Kỷ Diệc mới thỉnh thoảng qua lại với nhau, nhưng đến nay cô ấy vẫn không nghĩ việc tiếp xúc với người này là chuyện “đương nhiên.”

Cảm giác ấy sau khi quay lại trường học càng trở nên mãnh liệt.

Dù sao cũng đang là thời gian học bổ túc, ba người bọn họ cùng tới từ một trường, lớn nhỏ xếp chung với nhau, càng gần gũi hơn, có thể tạm thời không nói đến thân phận ở trường.

Nhưng sau khi khai giảng, Tang Uyển vẫn là người được mọi người yêu thích.

Kỷ Diệc vẫn là người mang hào quang toả ra vạn dặm vô cùng xán lạn.

Mà bản thân, vẫn là vẻ mặt ngu ngốc, Hồ Thi Di vẫn luôn là người bị mọi người ghét bỏ.

Cảm giác tự ti giống như thuỷ triều từ bốn phương tám hướng dâng lên.

Bọn họ cũng không phải một nhóm nhỏ.

Chưa bao giờ.

Hồ Thi Di không nói chuyện một lúc.

Vẫn là Tang Uyển giúp cô ấy nói: “Đề thứ hai.”

Kỷ Diệc nhìn thoáng qua, cười rộ lên, hiện ra má lúm đồng tiền đáng yêu: “Cậu xem này, quả cầu A mang điện âm, đang ở trạng thái cân bằng, A bị lực F, trọng lực và sức kéo F1 tác dụng lên…”

Ngón tay Hồ Thi Di nắm chặt.

Cô ấy vừa lắng nghe giọng nói của Kỷ Diệc vừa suy nghĩ mông lung.

Trên cằm cô ấy có một cục mụn to như hạt đậu, sưng lên một cục. Mụn đầu đen trên chóp mũi có quá rõ không? Mụn trên trán có phải rất doạ người không?

Người trước mặt cô ấy càng chói mắt, cô ấy càng cảm thấy căng thẳng.

Bản thân luôn có cảm giác hốt hoảng bất lực, còn có làn da xấu xí, dưới ánh đèn sáng không có cách nào che dấu.

Kỷ Diệc giảng giải kỹ càng một lần, cô ấy không hiểu một chữ nào.

Kỷ Diệc cười, hỏi cô ấy: “Hiểu không?”

Cô ấy không hiểu.

Nhưng vẫn gật đầu.

Kỷ Diệc lại vô cùng có trách nhiệm, hỏi cô ấy: “Điện tích của quả cầu A mất đi bao nhiêu?”

Hồ Thi Di cúi đầu nhìn vào bài thi, đầu bút bị cô ấy ấn kêu lên mấy tiếng “Tạch”.

Kỷ Diệc dường như đã hiểu, ngồi thẳng người: “Để Tang Tang nói lại cho cậu một lần nữa.”

Hồ Thi Di gật đầu.

Tang Uyển giảng bài cho cô ấy, cô ấy thoải mái hơn rất nhiều.

Đợi đến lúc cô ấy viết ra kết quả, Tang Uyển mỉm cười: “Thi Di, nếu cậu không hiểu cái gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi tớ.”

Hồ Thi Di không nhìn vào mắt của cô, “Ừ” lấy lệ.

Cô ấy xoay người, nằm xuống bàn, nằm bò trên bàn viết viết vẽ vẽ một chút.

Kỷ Diệc hoàn thành nhiệm vụ cũng không rời đi, nghiêm túc nói: “Bạn học Tang Uyển, bài thi này cậu hiểu hết không?”

Tang Uyển nói: “Tớ hiểu, bạn học Kỷ Diệc.”

“Tớ đố cậu, tránh cho cậu chọn lầm đệ tử, bạn học Tang Uyển.”

“Cậu cứ hỏi tuỳ ý, bạn học Kỷ Diệc.”

Trước sau cố tình nói hai chữ “bạn học”, càng có cảm giác ái muội.

Che che giấu giấu, lại thành giấu đầu hở đuôi.

Lý Lộ dù đang chuyên tâm vẫn cảm thấy kinh dị nổi cả da gà, quay đầu lại liếc một cái: “Hai người đủ rồi đó.”

Bộ dạng cô ấy trợn trắng mắt giống anh trai như đúc.

Kỳ Diệc vỗ cô ấy, cười: “Lộ Lộ, quay lại đây.”

Lý Lộ nghe theo: “Để làm gì?”

“Cứ như vậy, đừng nhúc nhích. Cậu nằm ở đây làm bài, đừng xen vào chuyện của bọn tớ.”

Kỷ Diệc dàn xếp xong Lý Lộ. không để ý đến cô ấy, lại vây quanh Tang Uyển nhà cậu: “Tang Tang, lễ Quốc Khánh này cậu tính làm gì?”

Lý Lộ nghe được, trừng mắt: “Kỷ Diệc, cậu dùng tớ để che chắn cho hai người khỏi ánh mắt của giáo viên sao?”

Muốn cô ấy xoay người lại nằm sấp ở chỗ này, nhìn thoáng qua giống như cô ấy đang hỏi bài Kỳ Diệc.

“Cậu chịu đựng chút, dù sao giải đề toán ở đâu mà chẳng giống nhau.”

Lý Lộ không thể nhịn được nữa: “Tang Uyển, cậu có biết quản cậu ta không vậy?”

Tang Uyển liếc nhìn cô ấy một cái: “Mọi người đều là một cá thể độc lập, tớ không quản được.”

“Tớ phải mách anh tớ, hai người ức hiếp tớ.”

Kỷ Diệc cười: “Lộ Lộ, bây giờ cậu giúp tớ, sau này cậu nhờ cái gì… Tớ đều giúp cậu.”

Lý Lộ nghe vậy bèn ngước mắt: “Nói chuyện gì? Không nói rõ tớ làm sao giúp được cậu.”

Kỷ Diệc không cần nghĩ ngợi: “Nói chuyện trời đất. Chuyện trò vui vẻ.”

Lý Lộ bĩu môi, không nói gì cúi đầu, tiếp tục giải đề toán.

Hồ Thi Di vẽ vời trên giấy càng lúc càng chậm, cuối cùng dừng lại.

Cô ấy cắn cắn đầu bút.

Thì ra Lý Lộ cũng quen biết Kỷ Diệc.

Thì ra quan hệ của Tang Uyển và Kỷ Diệc không bình thường.

Những người bên cạnh cô ấy có quan hệ rõ ràng thân thiết lại phức tạp, liên kết lại dường như tạo thành một vòng tròn quan hệ. Mà chỉ có một mình cô ấy là không nằm trong vòng tròn đó, không có bất kỳ sợi dây liên kết mỏng manh nào.

Tang Uyển suy nghĩ một lúc, rũ mí mắt xuống: “Tớ không có dự định gì cho lễ Quốc Khánh, nhưng cũng không có thời gian.”

Ở nhà cô suốt ngày bị bà nhìn chằm chằm, có thể tự do mới lạ.

Dù sao thì thời gian của Tang Uyển cũng không phải là của cô.

Kỷ Diệc dừng một lúc, miễn cưỡng hạ khoé miệng xuống, buồn bã gật đầu: “Vậy… Nói cũng phải.”

Cậu suy nghĩ một chút, lại khôi phục tinh thần: “Vậy cậu đọc sách sửa đề có phải tới thư viện không? Thư viện cách nhà cậu rất gần, chúng ta đến đó học đi.”

Tang Uyển cười như không cười: “Tớ học ở nhà không phải cũng là học sao?”

“Tớ học Sinh học không được giỏi, muốn nhờ cậu phụ đạo cho tớ.”

Bình thường ở chung với nhau, thời gian Kỷ Diệc phụ đạo cho cô còn nhiều hơn.

Tang Uyển “Ồ” một tiếng: “Tế bào phân chia tạo thành sinh vật đa bào—— “

“Tế bào phân chia tạo thành sinh vật đa bào, nhân tế bào được biệt hoá, làm tăng quá trình sinh lý của các loài.”

Kỷ diệc rất thành thật: “Tớ vừa nói cũng chỉ là đoán đại thôi.”

Lừa ai chứ.

Tang Uyển thở dài, nghiêng đầu qua chỗ khác rõ ràng là đang nhìn cậu: “Kỷ Diệc, có phải cậu muốn đi đâu không?”

“Không có.” Kỷ Diệc tươi cười, “Bây giờ tớ chỉ muốn tới thư viện, rất muốn đến đó.”

Không lâu sau, tổ một có một nữ sinh giơ bài thi lên gọi cậu.

Kỷ Diệc bỏ lại một câu: “Đã định rồi đó, Quốc Khánh hai chúng ta cùng tới thư viện.”

Sau đó vội vã rời đi, qua bên bàn của nữ sinh kia xem bài.

Tang Uyển thu hồi tầm mắt, nhìn Lý Lộ không quay đầu lại, liền thấp giọng hỏi một câu: “Có phải Kỷ Diệc muốn đi đâu không?”

“Không thấy cậu ấy nói gì.” Lý Lộ lắc đầu, vẻ mặt ranh mãnh cười rộ lên, “Nơi nào có cậu thì nơi đó cậu ấy muốn tới.”

“Đừng nói bậy.” Tang Uyển đẩy sách của cô ấy, “Cậu quay lên đi.”

Lý Lộ nhảy lớp, nhỏ tuổi hơn so với bọn họ, hiện tại mới mười lăm tuổi.

Cô ấy xoay người, vô cùng phiền muộn.

Được chim quên ná, đặng cá quên nơm, có mới nới cũ.

***

Cả ngày Hà Dao Dao không tới lớp.

Những người đi theo cô ta cũng không đến.

Buổi tối, người phiền muộn nhất chính là lớp trưởng, giáo viên hỏi, cô ấy lặp lại rất nhiều lần “Ở phòng y tế”, nói đến mức chính cô ấy cũng không thể tin được.

Buổi tự học buổi tối tan, Tang Uyển vốn muốn tự mình về nhà, không ngờ lại thấy Lục Chi Dao đứng ở cửa trường học.

Cậu ta dựa vạo xe đạp, tay chống lấy đầu, hai tay đút trong túi quần.

Sắc trời có phần mông lung.

Trên mặt cậu ta không rõ cảm xúc, sống mũi cao thẳng tinh tế, không ít nữ sinh đi qua ngoái đầu lại nhìn cậu ta.

Thoạt nhìn như đã tạo dáng xong chờ người ta chụp được sẽ trở thành minh tinh.

Tang Uyển đi tới chào hỏi: “Hà Dao Dao đâu?”

“Trần Tĩnh đưa về.”

Lục Chi Dao cuối cùng cũng ngẩng đầu, dựng xe đạp lên, ý bảo cô leo lên.

Nghĩ đến lần trước ngồi trên xe đạp trải qua những chuyện không mấy vui vẻ, cảm giác nguy hiểm trong nháy mắt xông tới, Tang Uyển lắc đầu: “Không cần, tớ về trước.”

Trước giờ rất ít người không cho cậu ta mặt mũi như vậy, sắc mặt Lục Chi đen đi một nửa.

Cậu ta dắt xe không nhanh không chậm đi theo cô, giọng nói đã trở nên căng thẳng: “Ngày 4 tháng sau cậu có bận gì không?”

“Sao vậy?”

“Bọn họ nói muốn đi dã ngoại, một đám đại gia thiếu người xách đồ.”

Tang Uyển trầm mặc một chút, không thể tránh được: “Lục Chi Dao, cậu đang nhờ tớ đi sao?”

Cô nói, cười rộ lên, lại lắc đầu: “Nhưng mà quên đi, lễ Quốc Khánh tớ không có thời gian.”

Bước chân Lục Chi Dao dừng lại: “Ngày 4 cũng không rảnh?”

Mày nhọn, ánh mắt u ám áp bức bắn tới.

Tang Uyển gật đầu.

Khoé miệng Lục Chi Dao kéo thành một đường cong.

Giọng nói cậu ta nghe rất ngứa đòn: “Cậu có biết tại sao tôi không mời cậu không?”

“Tại sao?”

Cậu ta ngồi trên xe đạp, chân chống lên trên mặt đất, chậm rì rì nói rằng: “Bởi vì tôi nghĩ mời thì cậu cũng không đi được.”

“Chỉ là lao động chân tay, ai mà chẳng làm được.”

Nói xong, cô đảo mắt một vòng trên đường.

Cậu ta cười một tiếng, chân dài đạp một cái, đạp xe nhẹ nhàng lướt qua Tang Uyển chạy về phía trước.

Lúc Lục Chi Dao rời đi hình như không vui, tay cầm thiếu chút nữa đã đụng vào hông Tang Uyển.

Cô lùi lại mấy bước, nhìn bóng lưng vừa cao ngạo vừa vừa âm trầm của Lục Chi Dao xa xa, dường như hoà làm một với sắc trời.

Không biết chuyện gì đã xảy ra khiến Lục Chi thay đổi.

Cấp hai hai người ngồi cùng bàn, Lục Chi Dao chỉ là một thiếu niên cậy mình thông minh mà kiểu căng phách lối.

Tuy rằng vẻ mặt quanh năm đều khó gần, nhưng dù sao cũng tốt hơn hiện tại.

Từ khi cha mẹ qua đời, tính tình của cậu ta đều luôn âm tình bất định.

Tang Uyển không coi đây là chuyện lớn, kéo ba lô lên vai,tiếp tục trở về nhà.

Bà đang xem phim hài.

Thấy Tang Uyển về, bà giảm âm lượng TV đi.

Chờ Tang Uyển thay giày xong, bà không nặng không nhẹ ném cái điều khiển từ trên bàn xuống, phát ra âm thanh “Cạch” một tiếng, ngồi thẳng người lại, hỏi cô.

“Cháu ở trường học gây gổ với ai?”

Tang Uyển cười: “Ai nói với bà?”

“Ai nói với bà không quan trọng.” Bà nhấc mi, “Cháu ở trường làm gì, bà đều nắm rõ trong lòng bàn tay.”

Bà cho rằng chuyện cài người quan sát Tang Uyển là vô cùng bình thường, cũng không có giấu diếm.

Cũng không cho việc mình làm là không đúng.

Tang Uyển tháo cặp ra: “Cháu chỉ khuyên giải thôi, không làm việc gì lớn cả.”

Bà cau mày: “Cháu nên dồn hết sức vào chuyện học hành, đừng rảnh rỗi đi quan tâm những chuyện như vậy!”

Bầu không khí trong phòng khách trở nên khó chịu, trong không khí không ngừng có cảm giác đè nén.

Tang Uyển cầm cặp đứng một lúc,dời trọng tâm câu chuyện đi chỗ khác: “Bà ngoại, lễ Quốc Khánh cháu muốn đến thư viện tự học.”

Bà trong nháy mắt trở nên cảnh giác: “Ở nhà không thể học được sao?”

“Thư viện có nhiều tài liệu, thuận tiện hơn.”

Ánh mắt nghi ngờ của bà cụ quan sát từ trên xuống dưới.

“Vậy cũng được.” Bà dựa vào ghế salon, chăm chú nhìn phim truyền hình trên màn hình, “Bà mua cho cháu hai bộ đề thi khối khoa học tự nhiên,về nhà thì nộp lại bài thi cho bà. Nếu không làm theo, hay làm không tốt, cháu cũng đừng hòng đi đâu, ở nhà chăm chỉ ôn tập.”

Tang Uyển gật đầu.

Cô và bà không bao giờ nói chuyện vui vẻ với nhau, bà cũng không muốn nói chuyện với cô, thưa một tiếng, trở về phòng của mình.

Không khí cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Tang Uyển dọn xong sách vở và bài thi trên bàn.

Điện thoại di động rung lên.