Edit: Chập.
Beta: Cẩm.
Bóng được ném lên bầu trời, trận đấu chính thức bắt đầu, trên sân bóng liền ồn ào vang lên những tiếng hô cổ cũ.
Bóng rổ vừa rơi xuống đã bị Lục Chi Dao giành trước nhảy lên cướp đi, lại nhận được tiếng hoan hô.
Mồ hôi tự nhiên.
Bóng rổ lúc đập xuống đất dồn dập, tiếng vang hội tụ vào một chỗ, ánh mặt trời chiếu xuống, gió thoảng qua.
Chính là thời điểm các thiếu niên hăm hở nhất, cũng chỉ có vào lúc này, Tang Uyển mới cảm thấy Lục Chi Dao có chút dáng vẻ thanh xuân.
Trận đấu ngày càng kịch liệt, chiến tranh giữa hai phe địch ta dần đẩy lên đến cao trào, Lục Chi Dao cùng Chu Duệ tựa hồ cũng đang cạnh tranh.
Bóng rổ chỉ cần đến tay một trong hai người, liền không thấy truyền bóng cho người khác.
Bảy người không liến kết được với nhau, nhưng số điểm ngày càng lên cao, hất lớp một ra xa xa một đoạn.
Không nói khoa trương chút nào, tất cả đều là công lao của hai người này.
Có lẽ hai người họ đang ngấm ngầm phân cao thấp xem ai có thể ghi bàn nhiều hơn.
Thời gian diễn ra một hiệp cũng chỉ mười phút, con số điếm ngược ngày càng ít, lớp bảy không chút bất ngờ nào thắng ở trận đầu tiên.
Hà Dao Dao trước sau vẫn thẹn thùng, có một hai phần giống em gái Lâm, từ không nói chuyện lớn tiếng, đến cười không lộ răng.
Bây giờ hiếm thấy lại theo mọi người ồn ào, đưa tay làm cái loa, lớn tiếng kêu “Lục Chi Dao cố lên”.
Thanh âm của cô ta rất đặc thù, dù lẫn trong đám đông ồn ào cũng rất dễ nhận ra.
Trần Tĩnh lại đi chọc Tang Uyển một cái, sát lại gần lỗ tai cô nói: “Chúng ta cũng hô.”
Tang Uyển thả bỏ điện thoại xuống, phối hợp hô một tiếng “Cố lên”, sau đó dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Trần Tĩnh, ngay cả câu đủ họ tên “Lục Chi Dao cố gắng lên” cũng đã hô.
Bóng vừa vặn truyền tới tay Kỷ Diệc.
Lục Chi Dao và Chu Duệ một người bên trái phía trước một người bên phải phía trước, định giáp công.
Kỷ Diệc cười rực rỡ, như một Tiểu Bạch răng trắng thật là khả ái.
Cậu cũng không xuyên qua phòng tuyến của hai người họ, chạy hai bước, đột nhiên nhảy lên, ném bóng đi.
“Oa —— “
Trên khán đài vang lên một âm thanh kinh ngạc thật dài như làn sóng, bóng rổ theo đường parabol chính xác lọt vào rổ.
“Ba điểm!”
Trần Tĩnh nhìn bảng tỷ số: “Ba điểm đầu tiên trong trận đấu này!”
“Mẹ nó thật đẹp trai!”
Cô ấy lại xúc động lên tiếng.
Mặc dù Kỷ Diệc có màn ghi 3 điểm đẹp mắt, nhưng hai lớp cách nhau quá xa, lớp một vẫn thua trận đầu.
Trên trán Kỷ Diệc đều là mồ hôi, ngón tay tùy ý xuyên qua sợi tóc, vuốt mấy sợi tóc ra phía sau.
Cậu theo thói quen xách cổ áo lay động quần áo, nghĩ có thể giảm bớt nhiệt, lúc cậu bước về khu nghỉ ngơi của lớp mình, có nữ sinh đưa chai nước cho cậu.
Kỷ Diệc hơi dừng lại.
Trước mặt lại có người kêu tên cậu một tiếng, ném chai nước tới.
Kỷ Diệc tiếp lấy nước: “Cảm ơn.” Sau đó giơ chai nước trên tay lên với nữ sinh kia, nở một nụ cười lễ phép, cũng không nói lời thừa thãi, đi qua chỗ Lý Cam.
Lý Cam cả người toàn mồ hôi, tóc như vừa mới tắm xong.
Chờ đến khi Kỷ Diệc đến gần, cậu ta tự nhiên cười một tiếng, học theo âm thanh vừa rồi: “Lục Chi Dao cố lên —— “
Kỷ Diệc nhíu mày một cái: “Cậu im miệng!”
Lý Cam uống một ngụm nước suối, khuyên bảo cậu: “Cậu xem, Tang Uyển là học sinh lớp bảy, cổ vũ cho lớp bọn họ cũng là chuyện bình thường.”
Kỷ Diệc khó chịu: “Cô ấy không kêu tên tớ.”
“Ai bảo hai người đang len lút, không phải sao?” Lý Cam đưa tay vỗ bả vai cậu, “Đây chính là cậu tự chọn, vừa rồi không phải nói với tớ là ‘Tớ tình nguyện’ sao?”
Kỷ Diệc mở nắp chai nước, không ngừng rót nước cho mình.
“Được rồi được rồi, cậu cũng đừng lộ ra bộ dạng tức tối này nữa.” Lý Cam vỗ vỗ hai tay, “Nhắc mới nhớ, tớ thật đúng là phải cảm ơn Tang Uyển.”
“Nếu cô ấy không hô một tiếng kia, cậu sẽ không nổi máu ghen, nếu cậu không ghen, cậu cũng sẽ không muốn cướp ngọn gió, nếu cậu không cướp ngọn gió, lớp chúng ta cũng rất khó có thể tăng tỷ số.” Lý Cam cười hì hì, “Bây giờ tớ chỉ hy vọng, trong trận kế tiếp Tang Uyển từ đầu tới cuối đều hô tên Lục Chi Dao.”
Kỷ Diệc nghiêng đầu nhìn cậu ta.
Đôi mắt cười bình thường bây giờ mở to, ranh giới giữa lòng đen và lòng trắng hiện ra cực kỳ rõ ràng.
Con ngươi lườm cậu ta.
Qua một lúc lâu, cậu mới vô hồn cười một tiếng: “Chậc.” rồi quay người, cũng không nói thêm tiếng nào, đi tới ghế trọng tài ngồi xuống.
Lý Cam ở phía sau cười càng vui vẻ hơn: “Không phải chứ, Kỷ đại thiếu gia, cậu ghen thật à?”
***
Thời điểm Lục Chi Dao trở lại lớp học, bên cạnh từng hàng tất cả đều đưa nước cho cậu ta.
“Khoa trương thế?”
Trần Tĩnh cũng không nhịn được “chậc” một tiếng, nhíu lỗ mũi.
Nhưng những người qua đường Giáp Ất Bính giống như làm nền vậy, các cô ấy cũng chỉ là vì sự nổi tiếng của nhân vật chính có nhiều người hoan nghênh, bày ra từng dáng vẻ si mê trên mặt là được rồi.
Sau đó ngay tại lúc không thấy rõ mặt mũi người qua đường Giáp Ất Bính ở trước mặt, Hà Dao Dao chạy chậm đến trước mặt Lục Chi Dao.
Đúng vậy, cô ta để cho những người cắn răng nghiến lợi lại không thể làm nữ nhân vật chính.
Trong một dãy những ánh mắt thù hận ghen ghét, cô ta thẹn thùng đưa chai nước suối vô cùng ấm áp mà mình chuẩn bị đưa đến trước mặt nam chính.
Nếu như đặt trong truyện manga, lúc này trong mắt nam nữ nhân vật chính chỉ có hình ảnh của nhau, hơn nữa còn là bong bóng màu hồng tỏa ra xung quang, chính là bối cảnh đó.
Những hình ảnh cứ thể hiện lên trong não Tang Uyển, không tránh được bật cười.
Nhưng khi ánh mắt của Lục Chi Dao quét qua.
Nụ cười của cô liền dừng lại.
Rất lúng túng, vai nam chính lại không lập tức tiếp nhận chai nước của nữ nhân vật chính.
Tang Uyển đối mặt cậu ta, không nhúc nhích, cũng không biết nên làm gì.
Ba giây sau, khóe miệng giễu cợt của Lục Chi Dao nâng lên thành một độ cong, rốt cuộc cũng đưa tay nhận lấy chai nước trong tay Hà Dao Dao, mặt không cảm xúc: “Cảm ơn.”
Trần Tĩnh cẩn thận thu lại ánh mắt đang nhìn Lục Chi Dao, xích lại gần cô: “Uyển Uyển, hay là chúng ta cũng đi mua một ít đồ uống đi?”
“Cậu khát?”
“Tớ cảm thấy….” Trần Tĩnh chân chà chà sân bóng, “Chúng ta cũng nên đưa nước cho Lục Chi Dao.”
“Không phải Hà Dao Dao vừa đưa sao?”
Trần Tĩnh hận không thể rèn sắt thành thép: “Tổ tông ơi, thấy Hà Dao Dao chủ động như vậy, cậu không có một chút ý tưởng nào?”
Mặc dù Tang Uyển đã bày tỏ rõ ràng là không yêu thương, nhưng có thể Trần Tĩnh cảm thấy cô và Lục Chi Dao nên ở chung một chỗ.
Nhiều năm ngồi cùng bàn, lại là hàng xóm, nhất định chính là tình tiết tiêu biểu trong tiểu thuyết ngôn tình.
Tang Uyển hơi do dự: “Vậy chúng ta cũng đi mua?”
“Lẽ ra cậu phải lên đường từ sớm.” Trần Tĩnh vui vẻ, “Chạy chạy chạy, tranh thủ trước khi trận đấu tiếp theo kết thúc phải trở lại.”
Quầy bán đồ vặt cách sân bóng rổ khá gần, hai cô xuyên qua đám người, đi tới quầy bán đồ ăn vặt mất 3 phút.
Tang Uyển tỉ mỉ chọn lựa: “Đây là ngọt hay chua?”
Thứ cô cầm là nước uống tăng lực.
Ông chủ mặc áo lót mỏng thấm được mồ hôi, xem ti vi, quạt gió hướng về phía đầu thổi vù vù. Nghe thấy giọng của Tang Uyển, ông ta nhìn một cái, trả lời cô: “Ngọt.”
Trần Tĩnh cầm chai nước suối lên, lại than thở: “Uyển Uyển, cậu cảm thấy Lục Chi Dao uống thứ gì khác ngoài nước suối sao?”
Tang Uyển không để ý tới cô ấy.
Trần Tĩnh cảm thấy mình thật là bận tâm: “Uyển Uyển, chai nước cậu cầm rất ngọt, Lục Chi Dao ghét đồ ngọt cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Cậu còn không rõ.”
Tang Uyển hỏi cô ấy: “Rất ngọt?”
“Ừ. Tớ uống rồi.”
“Vậy thì cái này.” Cô cầm nước đi đến quầy trả tiền.
Trần Tĩnh trầm mặc, lại thở dài một hơi, cầm hai chai nước suối lên đuổi theo.
Trong sân, trận so tài vẫn diễn ra kịch liệt, khoảng cách nửa trận kết thúc còn có hai phút.
Tang Uyển vừa vào sân bóng rổ liền nghe thấy tiếng hô hào cổ vũ vang dội, trong đó còn kèm theo tiếng hét chói tai của nữ sinh hoan hô.
Trần Tĩnh véo véo lỗ tai, kéo Tang Uyển đi đến bệnh cạnh bàn trọng tài, chỗ này có ít nữ sinh, sau đó khẽ nhìn bạn học bên cạnh: “Tình huống thế nào rồi?”
“Lớp chúng ta thua cực thảm.”
Bạn học kia giương cằm lên: “0 so với 13, nhất định phải thua.”
“Một quả bóng cũng không vào?”
Trần Tĩnh kinh ngạc: “Lục Chi Dao với Chu Duệ đã làm gì vậy?”
Đối phương lắc đầu một cái, than thở: “Bọn họ đã tận lực.”
Nữ sinh phía sau chen miệng vào: “Các cậu không thấy sao, nam sinh lớp một vừa rồi quá đẹp trai!”
Cô ấy chú trọng nhả ra được cái từ “Đẹp trai” này, cộng thêm một tràng âm thanh.
“Với cú ném 3 điểm liên tiếp, còn đùa giỡn với bóng của Lục Chi Dao và Chu Duệ.”
“Toàn bộ lớp một cũng như biến thân thành Gundam [1].”
[1] Gundam (ガンダム Gandamu) là dòng sản phẩm truyền thông khoa học viễn tưởng được sản xuất bởi Sunrise, dòng sản phẩm này xoay quanh những người máy khổng lồ (mecha) với tên gọi “Gundam”. … Cùng với đó là cả một ngành công nghiệp Mô hình người máy, được biết đến với cái tên Gunpla.
Cô ấy lại suy nghĩ một chút, tìm một cách nói cho đúng khác.
“Vừa rồi là lần đầu tiên tớ cảm thấy, có người thật sự tỏa sáng.”
Lúc nói chuyện, lại có một trận thủy triều như trào lên.
Nữ sinh phía sau mặt đầy ánh hồng, vỗ tat liên tục hò hét gọi tên Kỷ Diệc.
Kỷ Diệc mặc áo số 24, có thể tìm thấy dễ dàng.
Tang Uyển nhìn cậu một hồi, cảm thấy nữ sinh này không khoa trương.
Nếu cậu thật sự muốn thì không người nào có thể áp đảo được ánh sáng của cậu, kể cả là Lục Chi Dao hay Chu Duệ hay những người làm mưa làm gió khác, cũng sẽ ảm đạm mù mịt trước ánh sáng của cậu.
Đáng tiếc cậu không muốn như vậy.
Trần Tĩnh cũng theo nữ sinh phía sau hô hào cổ vũ, ý thức được người bên cạnh không có động tĩnh, liền ngộ ra chân lý: “Mất hứng à?”
“Không thể so.”
Trần Tĩnh nghĩ lẽ ra cô phải nói “Không có”, không nghĩ lại nhận được một câu trở lời mở mịt không đầu không đuôi. Cô ấy tự động quy nó về thành “Mất hứng”, nhất thời chớp mắt: “Chẳng qua trận này Lục Chi Dao không phát huy tốt thôi, đừng buồn đừng buồn.”
Tang Uyển lắc đầu một cái: “Không phải cái này.”
“Vậy là cái gì?”
Tang Uyển lại cười: “Không có gì, đùa thôi, tớ không mất hứng.”
Không rõ rốt cuộc là Tang Uyển vui vẻ hay mất hứng.
Trần Tĩnh lơ mơ gật đầu.
Tang Uyển đặt bình nước ở trên bàn trọng tài.
Chờ đến khi tiếng còi thổi vang lên, cô chủ động kéo Trần Tĩnh đi vào trong dòmg người.
“Đi xem đội bóng lớp chúng ta một chút.”
***
Lớp một thắng trận tranh giải, nhưng Kỷ Diệc vẫn thẫn thờ.
Đội viên giúp cậu cầm đồ, hét to với cậu: “Kỷ Diệc, cậu có tin nhắn.”
Cậu lười biếng nhận lấy điện thoại di động.
—— “Tớ mua một chai nước uống, đặt ở trên bàn trọng tài.”
Tinh thần cậu trong nháy mắt trở về, muốn giả bộ nghiêm túc lại không nhịn được cười, chỉ có thể quay mặt chỗ khác cúi đầu lén lộ ra má lúm đồng tiền.
Cậu sợ người khác cầm đồ của cậu, vội vã chạy tới ghế trọng tài.
Tang Uyển cùng Trần Tĩnh đã đi đến trước mặt đội bóng lớp bảy.
Một nam sinh đang háo hức thảo luận với Lục Chi Dao Chu Duệ phải chặn Kỷ Diệc lại như thế nào, nói đến mức nước miếng văng tung tóe.
Điện thoại Tang Uyển có thông báo.
Ngu Bạch Ngọt gửi tới.
“Tang Tang, cậu thật tốt.”
Kỷ Diệc ở trước bàn trọng tài phía xa nhìn cô cười.
Nụ cười sạch sẽ thuần túy, không như những người khác cố tỏ ra thâm trầm, vô cùng dịu dàng.
Cô nghĩ đến một đoạn phim trên tivi.
Ánh mặt trời xán lạn, ánh sáng mông lung, đám người rộn rịp nhưng mơ hồ, chỉ có cậu là chân thật nhất.
Cô gửi tin nhắn cho cậu: “Đừng cười ngây dại.”
Nụ cười của Kỷ Diệc quả nhiên thu lại, chỉ có đôi mắt cười.
Ngu Bạch Ngọt: “Tang Tang, cậu cũng cổ vũ tớ cố lên được chứ?”
Tang Uyển: “Chả ra làm sao. Cậu nhường Lục Chi Dao chút đi, cậu ta từ khi nhập học tâm trạng vẫn không tốt lắm.”
Ngu Bạch Ngọt nũng nịu: “Vậy tâm tình tớ cũng không tốt.”
Tang Uyển: “Cậu thật ngây thơ.”
Cô tắt điện thoại di động.
Kỷ Diệc còn đứng ở đó, ôm đồ uống, nhìn điện thoại di động, có chút mất mát.
Tang Uyển đại phát từ bi: “Kỷ Diệc, cậu cố gắng lên.”
Kỷ Diệc vui vẻ: “Được, nể mặt cậu, tớ sẽ nhường cậu ta.”