Edit: Chập.
Beta: Cẩm.
Mấy ngày gần đây, sau khi tan học đều không thấy bóng Lục Chi Dao đâu, theo Trần Tĩnh nói, mỗi ngày cậu ta đều đi về cùng Hà Dao Dao.
Tang Uyển chỉ hỏi Lục Chi Dao một câu lấy lệ “Đi không?”, sau đó hai ngày thì không hỏi nữa.
Ngày ngày trên đường về nhà, hiếm khi nhìn thấy đại gia Lục Chi Dao dắt xe đạp mà bên cạnh lại không có bóng dáng của Hà Dao Dao.
Tang Uyển từ phía sau đến chào hỏi với cậu ta: “Thật đúng lúc! Cậu cũng về nhà?”
Lục Chi Dao dắt xe đạp, không có ý muốn chào hỏi, qua hai giây say lại nhìn Tang Uyển một chút, hướng cằm về phía sau xe mình, “ừ” một tiếng, tỏ ý cô lên xe.
Tang Uyển đưa tay vuốt vuốt mũi mình.
Lục Chi Dao không nhìn được: “Cậu có về không?”
Tang Uyển nhảy lên xe ngồi, túm lấy ghế xe: “Cảm ơn cậu.”
Lục Chi Dao lái xe rất nhanh, cũng có chút cảm giác hốt hoảng, một nửa gió đâm đầu vào người cậu ta, một nửa rơi vào người Tang Uyển.
Tang Uyển lim dim mắt, cảm giác bị gió thổi không hề thoải mái.
Cô dè đặt buông một cái tay ra, muốn xoa xoa mắt, đang làm thì xe đạp đột nhiên nghiêng ngả.
Một cái tay cầm không được thăng bằng, tốc độ giảm xuống, lảo đảo lắc lư, cô cảm thấy mình có thể sẽ bị quăng ra ngoài đường.
Tang Uyển bất chấp lau lau mắt, cái tay đó nâng lên cầm lấy áo của Lục Chi Dao.
Mặc dù cách một lớp áo, nhưng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Lục Chi Dao, thật giống như bàn tay trực tiếp chạm vào da của cậu ta vậy.
Cô nhắm một mắt, có hơi lúng túng, tìm chút chuyện mở lời: “Hình như cậu khá thân với Hà Dao Dao nhỉ?”
Lục Chi Dao hơi cong khóe miệng, thoáng một cái đã biến mất.
“Tạm được.”
Cậu ta cho rằng Tang Uyển không cần câu trả lời này.
“Tối nào cậu cũng đưa cậu ấy về nhà?”
Lục Chi Dao bày tỏ: “Cậu có ý kiến?”
Dù “không ý kiến”, giờ giải thích đều bị coi là “có ý kiến”.
Nhưng mà câu trả lời của Tang Uyển làm cho cậu ta ứng phó không kịp.
“Lục Chi Dao, thật ra thì cậu là người vô cùng tốt.”
“Có ý gì?”
Tang Uyển chầm chậm giải thích: “Cậu xem, Hà Dao Dao có chuyện, cậu sẽ đưa cậu ấy về nhà. Tớ không đi xe, cậu cũng đưa tớ về. Tớ cảm thấy cậu là người rất tốt.”
“….”
Tang Uyển còn nói: “Cậu không thể nói ra suy nghĩ của mình một cách tự nhiên, đàng hoàng được sao? Cậu không nói, người khác làm sao biết cậu muốn cái gì?”
“….”
Lục Chi Dao yên lặng một lúc, cười nhạt: “Cậu nhiều chuyện.”
“Tớ cũng vì tốt cho cậu thôi.”
Tang Uyển còn chưa nói hết, xe đạp lại là đột nhiên lay động kịch liệt.
Cô một tay nắm lấy vạt áo của Lục Chi Dao, một tay nắm nệm, cảm giác trọng tâm thân thể lắc lư qua lại bốn phương tám hướng liên hồi, nguy cơ lảo đảo muốn bay ra ngoài lại một lần nữa nhảy lên tận tim.
Cô không thể không dùng một tay khác cũng cầm lấy áo của Lục Chi Dao, thỏa hiệp với cậu ta: “Được được được, tớ không nói tớ không nói.”
Xe vững vàng lại, cô thở phào nhẹ nhõm, cũng buông lỏng tay.
Nhưng mà, xe đạp lại lay động lần thứ ba.
Tang Uyển siết chặt lấy áo của cậu ta: “Lục Chi Dao, cậu để tớ đi xuống đi.”
Lục Chi Dao không dừng xe, giọng nói không chút gợn sóng: “Vừa rồi trên đường có đá vụn.”
“….”
Khó khăn lắm mới đến sân, Tang Uyển phải gọi là chạy mất dạng, không đợi xe dừng lại đã nhảy xuống từ yên sau.
“Lá gan cậu thật nhỏ.” Lục Chi Dao cúi người khóa xe.
Tang Uyển qua loa lấy lệ cười, chính trực nói.
“Tớ nhát gan đấy, cho nên mới từ chối bất kỳ chuyện gì có thể làm tớ bị thương hay gây nguy hiểm cho tớ, tớ chưa bao giờ mạo hiểm.”
Lục Chi Dao khóa kỹ xe, thấy cô nhíu mày nhìn xe đạp của cậu ta, sắc mặt không tốt, không khỏi nhíu mi: “Cậu tức giận?”
“Không có.” Cô hít một hơi, cười với cậu ta, “Tớ là đang muốn biểu đạt, sau này tớ sẽ không ngồi xe của cậu.”
Lục Chi Dao vượt qua cô, dẫn đầu đi về hướng hành lang, bỏ lại một câu: “Tùy cậu.”
***
Có “lần trước” cũng sẽ có “lần sau”, thật sự là quá sành chơi, hôm nay Tang Uyển cùng đám người lớp mười một cũng không ngoại lệ.
Trần Tĩnh thừa dịp giờ học máy tính, thần thần bí bí mở một địa chỉ trang web ra cho Tang Uyển xem.
“Đây là cái gì?”
“Người được đề cử là hot boy á.”
Tang Uyển hạ khóe miệng, quay đầu tiếp tục hoàn thành bài tập FLASH: “Quá ngây thơ.”
“Là do một em gái lớp mười làm ra, thật hâm mộ các bé ấy không buồn không lo, còn có thời gian mày mò những thứ này.” Trần Tĩnh một tay chống cằm, một tay di chuyển con chuột, “Xem ra mấy người khối mười hai dáng dấp đẹp mắt không nhiều, mới có hai người, khối chúng ta có năm, khối mười có bốn.”
Tranh vẽ của Tang Uyển cũng tạm ổn, nhưng dùng chuột vẽ thì cũng không mượt cho lắm.
Ban đầu cô muốn vẽ một hạt đậu đang nảy mầm, nhưng thấy nét vẽ kỳ lạ nên chuyển qua vẽ cầu vồng trước.
Lần này cô ngay cả một câu trả lời cũng không có.
Trần Tĩnh không mạnh không nhẹ cưỡng ép kéo Tang Uyển tới: “Uyển Uyển, cậu xem, tầm hình của Lục Chi Dao như thế nào, có thể trở thành hot boy không?”
Tang Uyển không với tay tới bàn phím, không thể làm gì khác đành nhìn màn hình máy tính của Trần Tĩnh.
Hình là hình chụp lén, là lúc Lục Chi Dao đang phát biểu dưới quốc kỳ, thần sắc lạnh lùng, khí chất kiêu ngạo, giống như một tác phẩm điêu khắc được khắc tỉ mỉ cẩn thận trên băng, độc lập mà cô độc.
Tang Uyển nhìn một hồi: “Cậu lướt tiếp đi.”
Trần Tĩnh theo lời làm theo.
Người phía sau Lục Chi Dao là Chu Duệ.
Là lúc nghiêng mặt ngủ bị chụp, hiếm khi không thấy vẻ mặt ngang bướng như bình thường, có mấy phần dáng vẻ học sinh.
“Thật ra thì Chu Duệ cũng thật đẹp…” Trần Tĩnh chậc chậc hai tiếng, xúc động nói.
Tang Uyển còn nói: “Kéo chút nữa.”
“Đây là Cố Bắc Thành lớp 16, cái này là Lâm Vũ Tiêu lớp 3, còn có Kỷ Diệc lớp 1.”
Trần Tĩnh kéo danh sách trở về, trở lại vị trí của Lục Chi Dao và Chu Duệ.
“Cậu muốn bầu cho ai?”
Tang Uyển cười cười: “Cậu đoán xem?”
“Còn cần phải đoán á!” Trần Tĩnh ôm bả vai cô, sát lại gần cô, “Nhất định là Lục đại gia anh tuấn tiêu sái của chúng ta đúng không?”
Tang Uyển cười nhưng không nói.
Trần Tĩnh lắc đầu một cái: “Người chụp hình đúng là thiên vị, cậu xem, với chất lượng ảnh của Lục Chi Dao như thế này chắc chắn sẽ chiến thắng. Chỗ cần sáng liền sáng, chỗ cần tối liền tối, hình dáng tuấn tú lịch sự, chậc.”
Trần Tĩnh di chuyển con trỏ đến ô bỏ phiếu: “Tớ bỏ cho Lục Chi Dao.”
Dứt lời, lại ranh mãnh nhìn Tang Uyển: “Uyển Uyển, cậu có muốn tự mình bỏ một phiếu không?”
Tang Uyển tránh thoát khỏi cánh tay của cô ấy, ngồi thẳng lên, nhìn chằm chằm màn hình đang lấp lánh rực rỡ ánh cầu vồng của mình, gõ ở trên bàn phím: “Cậu gửi địa chỉ trang web cho tớ đi.”
Còn giả bộ không thèm để ý.
Trần Tĩnh cực kỳ giống diễn viên hí kịch, một bên đắc ý đung đưa đầu, học dáng vẻ dửng dưng của Tang Uyển, một bên gửi địa chỉ trang web cho cô.
Tang Uyển cũng không lập tức mở ra.
Cho đến lúc tan lớp, thầy bắt đầu kiểm tra bài tập học sinh, cô mới ung dung thong thả mở địa chỉ trang web ra, chỉ dùng một phút lại đóng địa chỉ web lại.
Trần Tĩnh đang gấp rút hoàn thành bài tập chỉ liếc được một chút trên màn hình của Tang Uyển, chỉ là chỗ mấu chốt nhất lại không nhìn thấy.
“Cậu bỏ cho ai?”
“Người ngu ngốc nhất.”
“Thần thần bí bí.” Trần Tĩnh bấm lưu bài, “Lại còn giả bộ với tớ, dù sao cũng bỏ cho Lục Chi Dao đúng không?”
Tang Uyển thở dài: “Không phải.”
Trần Tĩnh trong lòng suy nghĩ “Nhất định là Lục Chi Dao”, lại nghe thấy tiếng chuông tan học vang lên, bên ngoài âm nhạc bỗng nhiên vang lên, cô ấy lật đật đánh tên mình lên bài tập, rồi vịn Tang Uyển đứng lên: “Đi thôi, tập thể dục.”
***
“Đài phát thanh thể dục cho học sinh tiểu học và trung học thứ hai —— “
“Thời đại đang kêu gọi —— “
Lục Chi Dao đứng chéo ở trước mặt Tang Uyển cách bốn hàng, người này nhìn như không nguyện ý tập thể dục, động tác hết sức miễn cưỡng, một động tác có độ cong, cậu ta tối đa chỉ có thể làm được một phần tư.
Nhưng dù có như vậy, nhìn cũng khá đẹp trai.
Không trách nữ sinh lớp mười lại sùng bái cậu ta.
Người này hình như bắt đầu từ lúc lớp 10 vẫn luôn có nữ sinh theo đuổi….
Cô cũng không để ý, bắt đầu suy nghĩ lung tung khắp nơi.
Sau đó, bên cạnh cô có người bỗng dưng “ho” một cái.
Là áo bông nhỏ thân thiết của thầy giáo tới.
Tang Uyển cũng không quay đầu lại: “Áo bông nhỏ, lại giúp thầy bắt người?”
Kỷ Diệc ngược lại giả mặt nghiêm túc.
“Bạn học Tang Uyển, lúc tập thể dục không được hô nhỏ như vậy. Tớ sẽ không vì cậu và tớ quan hệ đặc thù, mà không trừ điểm lớp các cậu.”
Âm nhạc rất ồn ào.
Hơn nữa tiếng bước chân tiếng vỗ tay, giọng nói của hai người có thể tùy tiện bị chìm ngập.
Xung quanh ngược lại không có ai chú ý bên này.
Tang Uyển thừa dịp động tác xoay người, nói với cậu: “Tớ nghe nói lớp mười làm cái gì mà bình chọn hot boy.”
Kỷ Diệc hơi ngước mắt nhìn cô một cái, khẽ mỉm cười.
“Tớ biết.”
Cậu lại cúi đầu, làm bộ ở trên sách chuyên cần viết viết vẽ vẽ: “Tớ chuẩn bị để cho các em ấy xóa tớ ra khỏi danh sách.”
“Không muốn được các nữ sinh theo đuổi sao? Không muốn củng cố địa vị của mình?”
Kỷ Diệc cười: “Không muốn. Các em ấy không quan trọng.”
“Dù sao cậu cũng không được chọn.”
Kỷ Diệc nghĩ như thế càng tốt, dửng dưng: “Không sao cả.”
Cậu vừa dứt lời, đột nhiên nghiêm túc nhìn về phía cô: “Tớ chỉ hy vọng, ở trong lòng cậu, tớ có chút địa vị. Như vậy trong mắt cậu, tớ mới có thể có chút đẹp trai.”
Cậu lại ho một cái, mong đợi nói: “Cậu cảm thấy tớ như thế nào?”
Tang Uyển suy nghĩ thật lâu, làm cho Kỷ Diệc cũng thấp thỏm theo, mới miễn cưỡng nói câu: “Ở trong lòng tớ, cậu là người ngu nhất.”
Nụ cười của Kỷ Diệc nhất thời thu lại, nhạt nhẽo.
“Được rồi.” Bằng mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ sa sút của cậu, “Dẫu gì cũng chiếm một phần, tớ thỏa mãn….”
Nói xong lại thẫn thờ xoay người, muốn đi về lớp phía dưới.
Tang Uyển nhếch môi, cười giống như một con hồ ly.
“Cũng thật đẹp trai.”
Bước chân của Kỷ Diệc lập tức thu lại.
Giữ nguyên tư thế, thụt lùi đến bên cạnh Tang Uyển, cặp mắt nhanh chóng sáng lên như các tinh tú.
Cậu cười rực rỡ, nghiêm trang: “Tang Tang, cậu ở trong lòng tớ là đẹp nhất, khả ái nhất, thiện lương nhất, dịu dàng nhất, thông minh nhất, nhất….”
Tang Uyển cắt đứt lời cậu: “Được rồi được rồi, cậu nên làm gì thì làm cái đó đi, tớ sợ có người soi mói.”
Kỷ Diệc dừng lại không nói tiếp, cười cong mi mắt với cô, cuối cùng cũng rời đi.