Bạn Học Kỷ Lớp Một Sát Bên

Chương 1




Edit: Ying.

Beta: Pony.

“Thứ nhất, Tang Uyển rất sợ nóng.”

“Thứ hai, Tang Uyển rất sợ đám đông.”

“Vì vậy, buổi trưa khi danh sách lớp được công bố, cô ấy sẽ không đi xem. Chờ tan học vào buổi chiều, nắng nóng kết thúc, tất cả mọi người đều chen chúc ở nhà ăn, cô ấy sẽ đi xem bảng thông báo.”

“Nếu như muốn ngẫu nhiên gặp được cô ấy, cứ để qua khoảng thời gian này, nhất định sẽ gặp được cô ấy.”

***

6 giờ 5 phút.

Các học sinh đến nhà ăn giành cơm gần như đi hết, Tang Uyển thu dọn sách vở, rời khỏi phòng học.

Đầu tháng 7, ánh mặt trời chạng vạng xuyên qua cửa sổ, hắt vào mạnh mẽ, hành lang nóng như giá nướng thịt, những học sinh ra vào là những hàng cá thu đao phát ra tiếng xèo xèo trên bếp nướng.

Bây giờ cái nóng đã giảm đi một ít, nếu là vào buổi trưa, da cũng có thể phơi đen đi hai tông.

Tang Uyển buộc tóc đuôi ngựa thành một đoạn lỏng lẻo, khiến toàn bộ cổ đều lộ ra ngoài. Mặt sau của chiếc sơ mi ngắn tay bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, dính vào da.

Thời tiết như thế này, chỉ đi một bước, cũng khiến người ta cảm thấy khó thở, tức ngực.

Lúc ăn cơm, không có ai quan tâm đến thứ hạng thành tích đáng thất vọng, trước bảng thông báo một người cũng không có.

Cô dừng bước trước bảng xếp hạng thành tích.

***

“Lúc Tang Uyển học lớp 10, cả một học kì đều không tìm được trạng thái, bị lệch môn, hơn nữa không thích ứng được cách dạy học của thầy giáo, vì vậy thành tích bây giờ của cô chỉ trên mức trung bình.”

“Thành tích của cô ấy luôn ổn định vào khoảng hạng 300, vì vậy, cô ấy luôn bắt đầu tìm kiếm ở bảng xếp hạng thứ ba.”

“Khi xem thành tích môn ngữ văn và tiếng anh, cô ấy sẽ rất vui vẻ, hơi gật đầu. Nhưng khi xem thành tích toán học và vật lý, cô ấy sẽ nhíu mày.”

Tang Uyển tìm thấy tên của mình ở hạng 323.

Bảng xếp hạng thành tích vô cùng chi tiết, được liệt kê ở trên không chỉ là điểm của từng môn học, tổng điểm xếp hạng, thậm chí là xếp hạng cá nhân của từng môn học ở trường.

Cô thi ngữ văn được 133 điểm, hạng nhất ở lớp, hạng ba toàn khối.

Tiếng anh được 140 điểm, hạng hai ở lớp, hạng chín toàn khối.

Hai môn này là hai môn chủ yếu dùng để nâng thành tích bình quân trong giai đoạn này, và cũng là hai môn mà cô để ý nhất. Nhìn thấy thành tích đạt được mục tiêu, cô không khỏi nở nụ cười, gật gật đầu như cũ.

Tuy rằng thành tích hai môn này rất tốt, nhưng thành tích của toán học và vật lý vẫn gây nhức mắt như mọi khi. Vẫn khiến thành tích thụt lùi.

Điểm tuyệt đối toán học là 150 điểm, cô chỉ được 89 điểm, kém một điểm mới đạt yêu cầu.

Vật lý chỉ vừa đủ đạt tiêu chuẩn, 60 điểm, không nhiều không ít.

Hai môn này lần nào cũng khiến cô vô cùng khó chịu, khó tránh khỏi nhíu mày.

“Sau khi ghi chép lại thành tích của bản thân, cô ấy sẽ ngẩng đầu xem bảng vàng.”

“Lúc ghi chép lại, bởi vì tóc mái lộn xộn, rơi xuống một ít, đợi đến khi cô ấy ngẩng đầu, sẽ dùng đầu bút vén tóc mái qua.”

“Cô ấy không phải chỉ tùy tiện lướt qua một trăm người có thành tích đứng đầu, mà sẽ nghiêm túc ghi chép thành tích của mỗi một người.”

Tang Uyển ghi chép thành tích lên quyển sổ nhỏ.

Ánh mặt trời giống như ngọn lửa không ngừng chiếu lên người, mồ hôi ngày càng nhiều, trên trán và chóp mũi đều toát ra một ít. Tùy theo động tác, tùy ý chải lại mái tóc dài, tóc mái bị buộc lại với nhau, rơi xuống vài sợi, ngọn tóc lướt qua lông mày, không được bao lâu, liền bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, dính vào trán, vô cùng khó chịu.

Tang Uyển một tay cầm cuốn sổ nhỏ, một tay cầm bút, lười lấy tay để vén tóc mái, tùy tiện dùng đầu bút để vén tóc mái lên, khiến nó xuôi theo đường chân tóc.

Năm học trước lăn qua lộn lại cũng chỉ có vài người, đều là những người quen biết, những cái tên quen thuộc, một chút cảm giác mới mẻ cũng không có.

Tang Uyển nhìn đến bên trên, nhấp nhấp khóe miệng, tầm nhìn lại dời xuống một ít, nhìn chằm chằm một dòng trong đó, bắt đầu ghi chép.

***

Bảng thông báo được đặt ở đại sảnh của toàn nhà dạy học, đại sảnh dạng tròn hướng về hai phía tạo thành hai dãy hành lang.

Kỷ Diệc và Lý Cam vừa kết thúc trận bóng, cầm bóng rổ, liền đứng trên hành lang, hoàn toàn bị chặn bởi góc tường.

Lý Cam nhìn chằm chằm về phía có bảng thông báo, xem một lần từ đầu đến cuối, quay đầu, biểu tình có thể nói là kinh ngạc.

Kỷ Diệc cười đến xán lạn, nhếch mày, dường như có chút đắc ý.

“Tớ đã nói rồi, không có ai hiểu cô ấy hơn tớ.”

Cậu đứng dựa vào tường, tiện tay xoay quả bóng rổ, nhìn về bên kia, tầm nhìn không dao động, như đang thưởng thức kiệt tác của nhân loại.

Lý Cam thở ra một hơi, tiến lại bám lấy bả vai của cậu lắc lắc: “Kỷ Diệc, cậu đã hiểu cô ấy như vậy, vậy cậu nói cho tớ thử xem, tại sao cô ấy không để ý đến cậu?”

Nụ cười của Kỷ Diệc dần dần biến mất, hất tay Lý Cam xuống, mí mắt rũ xuống, buồn bã.

Lý Cam cười hi hi: “Có phải cậu làm chuyện gì khiến cô ấy tức giận không?”

Vừa dứt lời, Kỷ Diệc liền trả lời như chém đinh chặt sắt: “Không thể nào.”

Ai cũng có thể khiêu khích, chọc cho Tang Uyển tức giận, chỉ duy nhất Kỷ Diệc cậu không có lá gan này.

Lý Cam ngẫm nghĩ, hơi gật đầu: “Vậy cậu trực tiếp đi hỏi cô ấy xem?”

Kỷ Diệc người quang minh không nói chuyện mờ ám: “Tớ không dám.”

Lý Cam tiếp tục chỉ chiêu: “Vậy cậu qua đó chào hỏi cô ấy, giống như trước đây, tự nhiên một chút. Sau đó không nói hai lời, trước tiên tự kiểm điểm một lần, trước khi cô ấy nói chuyện liền cướp lời nói xin lỗi cô ấy. Thái độ nhất định phải chân thành, phải vô cùng đau đớn.”

Kỷ Diệc giữ nguyên tư thế gục đầu, lại liếc nhìn cậu ta.

“Có ích không?”

“Có lẽ có ích.”

“Có lẽ.”

“Cậu cứ yên tâm”. Lý Cam vỗ vỗ cậu, “Tang Tang cũng không phải là kiểu người khó nói chuyện, tính khí của cô ấy vốn rất tốt, lại hiểu chuyện, chỉ cần cậu mở lời, cô ấy nhất định sẽ để ý đến cậu.”

Kỷ Diệc vẫn không có tinh thần: “Chỉ là cô ấy không nổi nóng với các cậu mà thôi.”

“Cậu cứ thử đi!” Lý Cam đột nhiên vặn người cậu, khiến cậu hướng về phía đại sảnh, đẩy mạnh một cái: “Nhớ tự nhiên chút.”

Kỷ Diệc không kịp phòng bị đã bị đẩy một cái, bóng rổ trong tay bị trượt, rơi xuống đại sảnh trống rỗng.

“Uỳnh!”

Một âm thanh vang lên.

Trong toàn bộ kiến trúc dạng tròn chỉ có âm thanh của bóng rổ truyền lại quanh quẩn, Tang Uyển vì âm thanh này mà quay đầu lại nhìn một chút.

Kỷ Diệc trong phút chốc cứng đờ cả người, cúi đầu, nhặt bóng rổ lên, một tay tiếp lấy, cầm chắc.

Đợi đến lúc cậu nhìn qua, Tang Uyển đã thu lại tầm mắt, sổ ghi chép cũng đã gấp lại.

Cô đứng đó không động đậy, giống như đang đợi người nào đó.

Lý Cam nấp trên hành lang, không ngừng vẫy tay với cậu, biểu thị cậu tranh thủ thời gian.

Kỷ Diệc hắng giọng, cầm theo bóng rổ dựa sát vào cô.

Dáng người Tang Uyển không cao, chỉ đến vai cậu, áo sơ mi vốn rộng thùng thình bây giờ bởi vì mồ hôi mà dính sát trên lưng, hình dáng đai lưng của nội y mơ hồ lộ ra.

Kỷ Diệc căn bản cũng không dám nhìn về hướng đó, tầm mắt dần hướng lên trên, là cái cổ mà cô hiếm khi lộ ra, trắng nõn yêu kiều, những sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa, giống như đang mê hoặc người.

Cậu không sợ nóng.

Nhưng lúc này tim cậu đập rất nhanh, cảm thấy hơi nóng chảy tên da mình, dường như cậu cũng đang đổ mồ hôi, cậu nhịn không được kéo kéo áo sơ mi.

Chỉ vài bước chân ngắn ngủi, Kỷ Diệc lại cảm thấy dài như cả thế kỷ.

Trong lòng cậu âm thầm luyện tập lời mở đầu, muốn chọn ra cách chào hỏi thích hợp nhất, cuối cùng, lại lăn qua lộn lại suy nghĩ cách xin lỗi “thành khẩn”.

Một đường đi đến phía sau của Tang Uyển.

Tang Uyển vẫn đứng ở nơi đó, nhìn động tác của cô, có lẽ đang tìm xếp hạng của bạn cô.

Kỷ Diệc giật giật ngón tay, hít sâu một hơi.

“Tang ….. “

” Cậu chắn đường tớ rồi.”

Kỷ Diệc bỗng nhiên im bặt, nhanh chóng giống như cậu chưa từng nói gì.

Người tính không bằng trời tính, giọng nam đột ngột xen vào, làm không khí vốn dĩ bởi vì dựa sát mà tạo ra một hai phần ái muội tiêu tán.

Du Thiền ở bên ngoài gọi lớn, một tiếng so với một tiếng dồn dập.

Lý Cam quệt mặt, trợn trắng mắt, đầu dựa vào tường.

“Cậu chắn đường tớ rồi” câu nói vừa nãy là nói với Tang Uyển.

Âm thanh kín đáo, trầm thấp, dễ nghe giống như đàn violon.

Tang Uyển quay đầu, đầu tiên nhìn thấy chính là Kỷ Diệc đứng ở phía sau, đang cau mày, mang theo chút ảo não. Trước khi đối diện với ánh mắt của cô, cậu đã dời đi tầm mắt, hắng giọng, nắm lấy cổ áo sơ mi thoáng run rẩy.

Giống như đang tỏa nhiệt, giữa những lớp vải lộn xộn, có thể nhìn thấy vùng da trên eo cậu.

Sau đó cậu nghiêm túc nhìn bảng thông báo, nhìn không chớp mắt.

Sau đó nữa, mới có thể nhìn thấy người vừa nói chuyện.

Lục Chi Dao.

Bạn cùng bàn của cô, kiêm hàng xóm.

Vóc dáng của Lục Chi Dao và Kỷ Diệc ngang nhau, cô không thể không hơi ngẩng đầu lên mới có thể lễ phép nói chuyện với cậu ta.

Tang Uyển cười: “Không cần xem bên dưới, ngẩng đầu, hạng nhất.”

Hai mắt Lục Chi Dao cứ nhìn chằm chằm cô, không động đậy.

Người này càng ngày càng kì quái, Tang Uyển chỉ có thể nhường cậu ta, đứng sang một bên: “Mời ngài.”

Lục Chi Dao vẫn không động đậy, đứng sau lưng cô, khoảng cách gần đến nổi khiến cô hoài nghi hai người sắp dính vào nhau.

Cô sờ sờ đầu mình, không biết bản thân có nên động hay không.

Hai tay Lục Chi Dao nhét vào túi quần, chỉ nhìn thoáng qua đầu bảng, trên mặt chẳng có một chút biểu cảm, xem ra không hề quan tâm đến thành tích.

Tang Uyển cũng nhìn theo, nhớ kĩ con số cuối cùng lúc nãy chưa kịp ghi lại rồi mới hỏi cậu ta: “Đứng nhất tâm trạng thế nào?”

“Nằm trong dự đoán.”

Khi nói chuyện, hơi thở của Lục Chi Dao như vướng vào tóc cô, như có như không, có thể cảm thấy lồng ngực cậu ta run lên.

Từ lúc Tang Uyên quen biết cậu ta, cậu ta cứ luôn đứng hạng nhất. Có lẽ chỉ khi cậu ta rớt khỏi ngai vàng, mới có một chút phản ứng.

Cô ôm lấy sổ ghi chép, lại nghĩ, có lẽ sẽ không quá lâu.

Hô hấp của Lục Chi Dao rất nhẹ, xem xong thành tích cũng không vội rời đi, ngược lại dùng con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm cô, một lát sau mới nhả ra một câu: “Đây là kiểu tóc gì thế?”

Cô duỗi tay sờ sờ sau gáy, “ồ” một tiếng: “Quá nóng, để như vậy sẽ mát hơn một chút.”

“Xấu thật.”

Lục Chi Dao không ngần ngại chê bai.

Tang Uyển chỉ có thể cười cho có lệ với cậu ta.

Ánh mắt Kỷ Diệc hơi dao động.

Cậu có chút không vui, cậu chỉ cảm thấy rất đẹp, rất rất đẹp.

Nhưng chuyện xảy ra phía sau càng khiến cậu không vui, ngón tay của Lục Chi Dao từ đuôi tóc buộc lỏng của cô, cách 1cm, chầm chậm đi xuống, cuối cùng đặt ở sau lưng, cười một tiếng.

“Còn có chỗ này, cũng xấu.”

Nơi mà ngón tay cậu ta chạm vào, vừa vặn xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng manh, như có như không lộ ra hình dáng của nội y.

Tai Tang Uyển bỗng chốc đỏ lên.

Kỷ Diệc cũng cảm thẩy bản thân trong phút chốc muốn bùng nổ rồi