Editor: Matcha
*
Màn đêm buông xuống, khuôn viên T đại lại không hề yên ắng. Thi thoảng vẫn có vài sinh viên vội vàng băng qua con đường nhỏ, đoán chừng là tối nay có tiết, duy chỉ có hai người là phá lệ khác biệt, một người so với một người lại càng chậm chạp.
"Còn giận mình à?" Hứa Thâm lẽo đẽo theo sau, anh cẩn thận giật giật góc áo của Lâm Thiển.
Nãy giờ Lâm Thiển toàn phớt lờ anh, nghe thì có nghe đấy, nhưng cái gì cũng không nói.
Từ đó đến giờ Hứa Thâm chưa bao giờ thấy cô như vậy cả, nhất thời có chút bối rối.
Mới hai tháng không gặp, tính cách của một người sẽ có sự thay đổi lớn đến thế sao?
Lâm Thiển vờ như không thấy, chỉ chăm chăm nhìn đường.
Đến khi về tới ký túc xá, Lâm Thiển mới dừng lại.
"Mình về trước đây, tạm biệt."
"Này......." Hứa Thâm níu lấy tay cô, "Rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"
Lâm Thiển trừng mắt nhìn anh, muốn nói gì đó, rồi lại thôi.
Cô đang cảm thấy rối rắm trước lời nói của Hứa Thâm lúc chiều, haizzz, đúng là càng nghĩ càng thấy phiền lòng.
"Không liên quan đến cậu, mình về đây." Cô dứt tay ra, xoay người đi lên.
Hứa Thâm nhìn bóng lưng cô, trầm tư một hồi, cuối cùng vẫn rời đi.
"Cậu được lắm, Hứa Thâm."
Khi về tới ký túc xá, đám người Dịch Thần liền bất chấp xông ra, mặt ai ai cũng mang theo vẻ bát quái.
Mới lên đại học, cả đám là cẩu độc thân với nhau cả, chỉ có riêng tên Hứa Thâm này, lẳng lặng tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, hôm nay bọn họ phải tra hỏi thật kĩ mới được.
Hứa Thâm liếc nhìn Dịch Thần: "Quen nhau từ hồi cấp 3, nếu cậu đang có ý tưởng gì thì mau mau thu hồi lại đi."
Dịch Thần nhướn mày: "Cậu nghĩ gì vậy hả? Mình chỉ là nhất thời tò mò thôi, nhanh thế đã tóm gọn được người ta, có kỹ xảo gì, dạy cho mình dạy cho mình!"
Hứa Thâm đẩy cậu ra, trở về chỗ ngồi: "May mắn, cậu có mong nấy mong nữa cũng không được."
"Chậc chậc chậc, cái người này, đúng là Trạng Nguyên thành phố có khác, quên đi, mình nên đi chơi game thì hơn." Dịch Thần cùng hai người khác nhìn nhau cười khổ, cũng không quấy rầy anh nữa, cả đám xúm lại chơi game.
Hứa Thâm, ngưởi tự nhận là "may mắn", đang lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Lục Bác Uyên.
Sirius: Lâm Thiển đang giận mình, có thể biết tại sao cậu ấy tức giận không?
Đại sư khoá Khổng Minh: Không phải chứ? Cậu định để mình đi thăm dò chứ gì? Đại ca à, cậu làm gì người ta rồi?
Sirius: Bớt nói nhảm.
Đại sư khoá Khổng Minh: Đại ca, mình không phải cậu, mình và Tuyết Tuyết đều đang ở nơi khác đó! Cậu ấy bận đến mức không thèm ngó ngàng tới mình.........
Sirius: Vậy cậu gọi cho cậu ấy là được.
Đại sư khoá Khổng Minh: Cậu ấy chặn số của mình rồi.
Sirius:??
Đại sư khoá Khổng Minh: Còn không phải vì lần trước cậu nhờ mình hỏi cậu ấy khi nào Lâm Thiển về hay sao, Tuyết Tuyết đã nói rằng chuyện của ai người đó giải quyết, cậu ấy sẽ không can thiệp.
Sirius: Cậu không tìm được cái lí do nào thật hơn được à?
Đại sư khoá Khổng Minh: Được rồi, là vì mình chưa thông báo gì đã cho người đưa hoa tới, nhưng cũng đâu phải tại mình.....
Sirius: Vì sao Lâm Thiển lại tức giận?
Đại sư khoá Khổng Minh: Hay để mình phân tích giúp cậu? Nào, cậu đã nói gì với Lâm Thiển?"
Anh đã nói gì sao? Hứa Thâm nghiêm túc ngẫm nghĩ, hình như anh chưa nói gì mà?
Sirius: Mình đưa cậu ấy đi ăn tối, tình cờ gặp bạn cùng phòng, liền giới thiệu một chút.
Đại sư khoá Khổng Minh: Cậu giới thiệu như thế nào?
Sirius: Còn có thể nói gì nữa? Mình bảo đây là bạn gái mình - Lâm Thiển thôi.
Đại sư khoá Khổng Minh: Cậu nói thẳng là bạn gái hả?!
Sirius: Nếu không thì sao? Bạn học cấp 3? Nói vậy thì nghe càng vô lý.
Lục Bác Uyên gửi một loạt biểu cảm để thể hiện sự sốc tột độ của mình.
Đại sư khoá Khổng Minh: Đại ca à, cậu đã tỏ tình với người ta chưa? Lâm Thiển có đồng ý không? Con gái rất coi trọng mấy việc này đấy, cậu không biết sao?
Sirius: Sao cậu biết?
Đại sư khoá Khổng Minh: Mình đã nói rồi mà, cậu phải chăm xem phim ngôn tình lên. Dám cười nhạo mình à, giờ cậu đã thấy sự lợi hại của phim truyền hình chưa? Ngay từ đầu, chúng ta đã không cùng đẳng cấp!"
Hứa Thâm ném điện thoại sang một bên, có vẻ anh không muốn để tâm tới lời nhận xét kì lạ của Lục Bác Uyên.
Nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, anh bắt đầu tự hỏi.
Chẳng lẽ là do anh quá đột ngột?
*
"Haizzz, vậy mà nam thần đã có người thương rồi, thật đúng là sét đánh giữa trời quang mà." Triệu Diệc Nhiên đi vào phòng tắm rửa mặt, không bao lâu sau liền ra ngoài, ngồi trên ghế, vừa thoa kem dưỡng vừa cảm khái.
"Nam thần nào cơ?" Có người tò mò hỏi.
"Chính là anh chàng trong bức ảnh sáng nay mình cho cậu xem đó, mặc dù không biết cậu ấy tên gì, nhưng trên diễn đàn bảo người ta có bạn gái rồi."
Nghe vậy, Lâm Thiển ngồi trên giường bấm điện thoại bỗng sững người.
"Sao cậu biết hay vậy?" Lâm Thiển ra vẻ trấn tĩnh hỏi.
"Tại mới khai giảng mà, không có việc gì làm thì chán lắm, lên diễn đàn trò chuyện cũng vui." Triệu Diệc Nhiên cười nói.
Lâm Thiển ồ lên một tiếng, cái người này, đi đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý.
"Đến mai là học quân sự rồi á, mấy cậu đã chuẩn bị gì chưa?" Lâm Thiển bình tĩnh rẽ đề tài sang một hướng khác.
Triệu Diệc Nhiên khá ngây thơ, nghe Lâm
Thiển nói vậy, cô nàng liền vứt chuyện nam thần ra sau đầu, bắt đầu than thở về chuyện quân sự.
*
Khoá huấn luyện quân sự dành cho tân sinh viên bắt đầu trong một ngày nắng oi ả.
Ngày đầu tiên, do thời tiết nắng nóng nên đã có vài sinh viên bị say nắng nhẹ, vì liên quan tới vấn đề sức khoẻ, bọn họ liền được đặc cách nghỉ sớm.
Thực ra thì nhóm bốn người Lâm Thiển rất chịu khó, tập luyện cả một buổi sáng, ngoài việc cảm thán rằng kem chống nắng là điều không thể thiếu ra, cũng không thấy ai than khổ hay kêu mệt.
Chờ đến giờ nghỉ trưa cũng không dễ dàng, năm nay nhà trường không yêu cầu phải ăn một bữa tập thể, nên khi buổi huấn luyện quân sự kết thúc, bốn người Lâm Thiển liền kéo tay nhau chạy tới nhà ăn số 3 gần sân tập nhất.
Chỉ là có chết Lâm Thiển cũng không nghĩ tới, ở T đại nhiều người như vậy, trường học lớn đến như thế, mà cô còn gặp được Hứa Thâm mới kì.
"Trời ạ! Nam thần kìa!" Ở đằng xa, với con mắt sáng như đèn pha, Triệu Diệc Nhiên đã tia được Hứa Thâm đang đứng trước cửa nhà ăn, "Aaaaaa, cuối cùng mình cũng được gặp người thật rồi!"
Ngay lúc nhìn thấy Hứa Thâm, Lâm Thiển liền muốn tìm lí do trốn thoát, nhưng tiếc là đã quá muộn rồi, bởi anh đã nhìn thấy cô, hơn nữa, còn đang đi về phía này.
"Này, cậu ấy định đến chỗ tụi mình hả? Hay là người ta đang đợi bạn gái nhỉ? Bạn gái của soái ca chắc đẹp lắm."
Lâm Thiển đứng cạnh, nghe Triệu Diệc Nhiên lẩm bẩm một thôi một hồi, trong lòng liền dâng lên một cỗ bi thương.
Nếu Triệu Diệc Nhiên phát hiện ra sự thật, cậu ấy có đánh chết mình không?
"Có mệt không?"
Mãi cho đến khi giọng nói của người ấy vang lên, Triệu Diệc Nhiên mới bàng hoàng rời mắt khỏi màn hình điện thoại.
Người chỉ xuất hiện trong những bức hình mờ ảo nay đã đứng trước mặt bọn cô, còn nhanh nhẹn nhét vào lồng ngực Lâm Thiển một chai sữa chua uống.
Ba người không hẹn mà cùng nhìn về phía Lâm Thiển.
Lâm Thiển đứng yên, mắt rũ xuống, quyết không nhìn anh.
Hứa Thâm cũng không quá để ý, tiếp đó anh mở cặp lấy thêm ba lọ sữa chua nữa, đưa cho ba người bạn của Lâm Thiển, mỗi người một chai.
"Cho bọn mình?" Triệu Diệc Nhiên mơ hồ hỏi.
Hứa Thâm gật gật đầu: "Hình như Lâm Thiển đang giận mình, phiền mấy cậu giám sát việc ăn uống của cậu ấy giúp mình."
Triệu Diệc Nhiên ngơ ngác gật đầu.
Hứa Thâm cười cười nhìn bọn họ, sau đó liền xoay người rời đi.
Im lặng được ba giây, bên tai Lâm Thiển tràn ngập tiếng nhốn nháo của ba người bạn cùng phòng.
"Chuyện gì vậy? Thì ra cô bạn gái kia chính là cậu!"
"Giấu kĩ thế?"
"Còn đưa sữa chua đồ!"
Tay cầm chai sữa chua, Lâm Thiển bất đắc dĩ thở dài.
"Vậy là cậu ta chưa nói lời tỏ tình, đã giới thiệu với người khác cậu là bạn gái?"
Đến tối, Lâm Thiển không thể chịu được sự đay nghiến của người, đành nói rõ quan hệ của mình và Hứa Thâm. Và Triệu Diệc Nhiên, đã phần nào nắm bắt được vấn đề.
"Không khác là bao. Mình nghe người ta nói, con trai không quá trân trọng những thứ dễ dàng có được. Mình còn chưa đồng ý đâu, thế mà cậu ấy lại dám nói vậy." Lâm Thiển có hơi khó xử.
Tuy rằng bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhièu chuyện, cảm tình thì chắc chắn phải có, nhưng làm vậy có phải đang hơi vội vàng không?
Triệu Diệc Nhiên gật đầu: "Chỗ này đúng là có vấn đề, nhưng không sao, trong cái rủi lại có cái may đấy."
"May mắn chỗ nào?" Lâm Thiển hỏi.
Triệu Diệc Nhiên cười hì hì: "Tin tân sinh viên khoa thiên văn là Trạng Nguyên thành phố sớm đã tràn lan, bây giờ cậu ta lại có bạn gái, hoa đào cứ phải gọi là rơi lả tả."
"Triệu Diệc Nhiên!"
"Được được, mình không nói nữa. Vậy cậu cứ giận người ta thế à? Dù gì thì bọn mình đều đã nhận sữa chua của cậu ấy rồi."
"Mình cũng không biết, để sau đi."
Bây giờ Lâm Thiển không biết nên đối mặt với Hứa Thâm thế nào. Sự thay đổi trong quan hệ diễn ra quá nhanh, làm cô không kịp trở tay, vả lại cô cũng không rõ anh đây là nhất thời hay đang nghiêm túc.
Mà Hứa Thâm lại làm như không có chuyện gì, hai tuần học quân sự, mỗi ngày anh đều đứng đợi ở cửa nhà ăn số 3, hôm thì sữa chua, hôm thì bánh quy, hôm thì nước trái cây, ngày nào cũng như ngày nào, đều như vắt tranh.
Anh cũng chẳng nói gì nhiều, chỉ nhờ đám người Triệu Diệc Nhiên giám sát việc ăn uống của Lâm Thiển.
Lâm Thiển cảm thấy sao mà mình cô độc quá.
Kì huấn luyện quân sự kết thúc, cô muốn giận cũng không giận nổi nữa, đành mở khung chat ra.
Mộc Mộc Thủy Tiên: Cậu định đưa đồ tới khi nào?
Tác giả có lời muốn nói:
Hứa · không nói chỉ làm · phái hành động · Thâm