Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 48: Đàm phán




Editor: Matcha

*

Vẫn tại khách sạn Sakarambu xa hoa và tráng lệ, khác với lần trước, người hẹn gặp cô hôm nay là mẹ của Hứa Thâm.

Lâm Thiển không rõ lí do nào đã đưa mình đến gặp vị trưởng bối này, rõ ràng cô có thể lờ đi, làm như không nhìn thấy, rồi trải qua một ngày Quốc Tế Lao Động thật vui vẻ, nhưng cô chính là cảm thấy, ngay tại thời điểm này, giờ phút này, cô phải mạnh mẽ hơn ai hết, quyết không lùi bước.

"Xin chào, xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?" Phục vụ ở đây vẫn rất tận tâm.

Lâm Thiển mỉm cười: "Tầng ba, phòng của cô Quý, cảm ơn."

Căn phòng Hứa Thâm từng đặt so với nơi cô đang dừng chân đúng là không tính là gì, phô trương đến mức không tưởng, nói đúng ra thì đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa cô và mẹ Hứa Thâm.

Quý Vân khoác lên mình bộ vest màu đen tuyền, mái tóc cắt ngắn gọn gàng, lớp trang điểm tinh tế, cuối cùng thêm một đôi khuyên tai ngọc trai rực rỡ, tất cả mọi thứ đều cho thấy bà là một nữ cường nhân.

Ngược lại, Lâm Thiển mặc một chiếc váy dài làm từ cotton, tóc đuôi ngựa buộc cao, nhìn qua không có tí lực công kích nào.

Khi Lâm Thiển đi vào trong, Quý Vân đang cầm ly rượu vang ngồi cạnh cửa sổ, hờ hững ngắm nhìn dòng người tấp nập bên ngoài.

"Quý tổng, khách của ngài tới rồi."

Quý Vân đặt ly rượu xuống bàn, đứng dậy, gật đầu với phục vụ, sau đó cười cười nhìn Lâm Thiển.

"Lâm Thiển đúng không? Mời ngồi."

Lâm Thiển đi đến bên chiếc bàn đá cẩm thạch bóng loáng, Quý Vân ngồi ngay đối diện cô.

Trong nháy mắt, Lâm Thiển thấy mình giống như đại diện của một công ty nào đó, đang đàm phán với người phụ nữ có tiếng là mạnh mẽ trong ngành quảng cáo.

Đáng tiếc cô chỉ là một nữ sinh học cấp 3, trong cuộc đàm phán này, cô không hề có lợi thế.

"Dì Quý ạ, chào dì." Lâm Thiển đợi bà ngồi vào chỗ trước, rồi mới ngồi xuống theo, ý cười trên mặt chưa từng phai.

"Thực ra dì vẫn luôn thưởng thức cháu, có thành tích tốt, có khí chất, công bằng mà nói thì cháu cũng được coi là nhân tài."

"Dì đã quá lời rồi."

Quý Vân mỉm cười: "Quá lời gì chứ, nếu cháu không đủ ưu tú thì thằng bé Hứa Thâm nhà dì cũng đâu để mắt tới cháu, đúng chứ?"

"Không đến mức ấy đâu ạ, bạn bè hỗ trợ lẫn nhau mà thôi. Cậu ấy có thể tiến bộ, cháu cũng lấy làm vui mừng." Giọng nói của Lâm Thiển rất bình tĩnh, giống như không nghe thấy sự khinh miệt trong lời nói của Quý Vân.

"Dì nghĩ mình nên cảm ơn cháu. Cảm ơn vì đã giúp đỡ thằng bé trong suốt một khoảng thời gian dài."

"Là thầy Tần có phương pháp dạy học hiệu quả, phần công lao này, cháu không thể nhận."

Cô đối đáp trôi chảy, một chút khẩn trương cũng không có, Quý Vân trầm tư, nếu không có chuyện của Hứa Thâm, có lẽ bà cũng sẽ thích đứa nhỏ này.

Có điều, bà càng thưởng thức người không làm chậm trễ Hứa Thâm.

"Chuyện cũ đã qua, dì cũng không muốn nhắc lại làm gì. Còn hơn một tháng nữa là mấy đứa thi đại học rồi, mặc dù Hứa Thâm không cần dùng chút điểm số để chứng minh bất cứ điều gì, nhưng dì không mong nó sẽ bị vài chuyện râu ria ảnh hưởng."

"Dì Quý nghĩ sao?"

"Ngay từ đầu thằng bé đã chọn ở lại trong nước, đã nói được thì phải làm đến cùng. Dì sẽ đi nói với chủ nhiệm lớp mấy đứa, tách hai đứa ra, chắc cháu cũng biết nhiệm vụ chính bây giờ của mình là gì, là phải chăm chỉ học tập. Đồng thời," Quý Vân dừng lại một chút, hướng ánh mắt lạnh băng về phía cô, "Dì không hy vọng cháu sẽ quấy rầy thằng bé, không cần biết là vì lí do gì."

"Cháu nghĩ dì đang có chút hiểu lầm ở đây." Giọng điệu của Lâm Thiển vẫn ôn hoà như cũ, "Ban đầu chuyện ngồi cùng bàn này là do thầy Tần sắp xếp, nói cho cùng thì cháu và Hứa Thâm chỉ đang học hỏi lẫn nhau thôi. Nhiệm vụ chính của cháu là hỗ trợ Hứa Thâm, giúp cậu ấy nâng cao điểm số, trừ chuyện đó ra, cũng không còn gì khác."

"Dì không cần biết nhiệm vụ trước đây của cháu là gì, dì đang nói đến hiện tại. Cháu còn nhỏ, dì không muốn phải dùng tới một số biện pháp mạnh."

"Chẳng lẽ dì chưa từng nghĩ tới việc, vì sao cậu ấy luôn kiệm lời với mình?" Trầm mặc vài giây, Lâm Thiển đột nhiên đặt ra câu hỏi.

Quý Vân không ngờ cô sẽ nói vậy, có hơi mất tự nhiên chớp chớp mắt.

"Thế nào, cháu biết nguyên nhân?"

"Công việc của dì có vẻ khá bận rộn, cháu nghĩ, nếu dì dành ra chút thời gian cho cậu ấy, quan tâm cậu ấy nhiều hơn nữa, có lẽ dì sẽ hiểu, cậu ấy không như những gì dì nghĩ."

"Ý cháu là, người mẹ là dì đây còn không hiểu con trai mình bằng cháu?"

"Dì à, cháu cho rằng sự so sánh này là vô nghĩa. Dì là bậc trưởng bối, lại có quan hệ huyết thống với Hứa Thâm, nếu dì đủ hiểu cậu ấy, thì sao phải hẹn cháu ra ngoài đây? Cháu chẳng qua chỉ là bạn cùng lớp của Hứa Thâm mà thôi, không hơn không kém, sao dì phải căng thẳng vì cháu chứ?"

Quý Vân không khỏi dò xét cô bé trước mắt, một cô gái mười mấy tuổi đầu, lại dám thẳng thắn nói hết những điều trong lòng mình, càng không có ý định né tránh ánh mắt của bà, cô không thấy sợ sao?

"Cháu nói cháu và thằng bé chỉ là bạn học, dì hỏi cháu, thế đây là gì?"

Quý Vân click mở màn hình, đưa máy tính bảng trong tay đến trước mặt Lâm Thiển.

Lâm Thiển cúi đầu, là ảnh của cô và Hứa Thâm ngồi trong quán cà phê.

"Dì cho người theo dõi Hứa Thâm?" Cô hoài nghi nhìn về phía Quý Vân.

Quý Vân hừ một tiếng: "Đi theo dõi thằng bé sao, cháu nghĩ nhiều rồi. Cô bé à, nếu đã không muốn người ta biết thì tuyệt đối đừng làm, cháu hiểu chứ?"

"Học kỳ trước, điểm Tiếng Anh của Hứa Thâm không quá tốt, vì thế cháu đã đồng ý giúp cậu ấy."

"Đi học còn phải ra tận quán cà phê ngồi? Với cái lý do này? Cháu muốn lừa ai đây?" Quý Vân chế nhạo.

"Mặc dù không biết dì lấy bức ảnh này từ đâu, nhưng cháu và Hứa Thâm đơn giản chỉ đang học từ vựng, cháu cũng không nhất thiết phải nói dối dì." Giọng điệu của Lâm Thiển bắt đầu trở nên cứng rắn.

Quý Vân lấy lại chiếc máy tính bảng, nhìn cô một cách trịch thượng: "Là con gái, đầu tiên phải biết thế nào là tự ái. Ở trên trường, Hứa Thâm có lẽ là trái bánh thơm ngon nhất đi. Lâu ngày sinh tình, cháu lại xuống tay trước, dì là người từng trải, cũng có thể hiểu được, nhưng có một số chuyện, không thể làm quá."

"Cháu không thấy mình quá đáng ở chỗ nào cả. Dì Quý, cháu kính trọng dì là trưởng bối, nhưng mong dì cũng hãy tôn trọng tôn nghiêm của cháu."

"Tất cả đều phụ thuộc vào cháu, Lâm Thiển, dì khuyên cháu, nên biết khó mà lui, cách xa Tiểu Thâm ra một chút."

Nói xong, Quý Vân liền đứng dậy, trước khi rời đi còn ngoái lại nhìn cô thêm lần nữa.

Người đi rồi, Lâm Thiển cuối cùng cũng không kìm được nước mắt.

Cô ngồi đó, rất lâu sau, mới có thể dần thoát khỏi tâm trạng chán nản.

Cô đã từng tưởng tưởng ra rất nhiều viễn cảnh khi hai người gặp nhau, nhưng lại không nghĩ tới... trong mắt mẹ Hứa Thâm,  mình lại là loại người như vậy. Chỉ vì một bức hình, liền có thể kết luận cô và Hứa Thâm đang yêu nhau, hơn nữa còn nhấn mạnh là do cô chủ động quấn lấy người ta, dựa vào đâu chứ?

Cô đứng dậy, lất tay lau nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi ra ngoài, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

*

"Mẹ, con đã về."

Nghe thấy tiếng con gái, Đào Thư Âm lập tức bật dậy chạy ra: "Hôm nay học với Tiểu Tuyết thế nào, có vui không con?"

"Khá tốt ạ." Lâm Thiển cười cười, không nói gì thêm, trực tiếp phi thẳng về phòng.

Đào Thư Âm nhận ra con gái mình có gì đó không ổn, suy đi tính lại, cuối cùng vẫn nhấc máy gọi cho em trai.

"Thư Thành hả, là chị đây. Chị có chuyện muốn hỏi em."

Đào Thư Thành buông văn án trong tay ra: "Chuyện gì vậy chị? Là về Thiển Thiển sao?"

"Thiển Thiển và cậu nhóc lần trước em kể đang giận nhau à?"

"Đâu có. Thành tích của em ấy ngày càng được cải thiện, các thầy cô còn khen không dứt miệng đấy. Một số người hoài nghi hai đứa đang yêu nhau, chính là giữa chúng chẳng có gì đáng ngờ cả, điểm số cũng tăng lên đều đều, chị à, em cảm thấy chúng ta không nên tuỳ tiện can thiệp vào mấy chuyện này."

Trước đó Đào Thư Thành cũng từng nhắc nhở bà, năm 12 là một giai đoạn quan trọng, không thể hấp tấp can thiệp vào sinh hoạt của bọn trẻ. Giống như Lâm Thiển và Hứa Thâm của hiện tại, duy trì được sự cân bằng này, mới là tốt nhất.

Đào Thư Âm thở dài: "Chị hứa sẽ không can thiệp, có điều hai ngày hôm nay, tâm tình của con bé có hơi trùng xuống. Chị còn cho rằng hai đứa nó đang cãi nhau cơ. Thiển Thiển là con gái, tâm tư lại tế nhị, tất nhiên sẽ để ý hơn nhiều, chị có thể không lo lắng sao?"

"Hay là để em đi nghe ngóng một chút?"

"Có tin tức gì thì em phải báo ngay cho chị. Chị sẽ không ngăn cản Thiển Thiển giúp bạn học, nhưng tuyệt đối không thể để mấy chuyện lặt vặt này ảnh hưởng đến con bé."

"Em hiểu rồi, chị cứ yên tâm đi."

Cúp máy, Đào Thư Âm trở về sô pha, lòng bà nóng như lửa đốt, sốt sắng không biết phải làm sao, nhanh tay bấm số gọi cho chồng mình, Lâm Kế Niên để nói chuyện.

Lâm Thiển thẫn thờ ngồi trong phòng, cô dành khoảng thời gian này để suy ngẫm về chuyện hai người, rồi nghĩ về chuyện hôm nay, dẫu cod hơi đắn đo, nhưng cô vẫn lấy di động ra, nhấn vào khung trò chuyện.

Ngón tay dừng giữa không trung, đầu óc cũng trống rỗng.

Tháng sau, kì thi tuyển sinh đại học sẽ diễn ra, trước đó cô tự tin bao nhiêu, giờ lại tự ti bấy nhiêu.

Anh đã đồng ý sẽ cùng cô tới T đại học, nhưng mẹ anh thì...........

Cô ném điện thoại qua một bên, tạm thời để chuyện này ra sau vậy.

*

Kì nghỉ kết thúc, Hứa Thâm rất nhanh đã phát hiện tâm trạng của Lâm Thiển có phần khác lạ.

Trừ lúc làm bài ra, anh có nói gì, cô cũng không đáp lại, giống như đang cố tình lảng tránh anh vậy.

Qua hai ngày, Hứa Thâm dần mất kiên nhẫn,
không nói hai lời liền chạy đi tìm Lục Bác Uyên, không hỏi được gì thì lại qua chỗ Ôn Ánh Tuyết. Tiếc là lần này Hứa Thâm tốn công vô ích rồi, đối với sự thay đổi của Lâm Thiển, bọn họ cũng bó tay.

Mãi đến sáng thứ tư, trong lúc trả bài kiểm tra Toán, một câu nói của Vương Tuấn Võ, đã làm xáo trộn mọi thứ.

"À há, Phó Hướng Chân, sao trong máy cậu lại có hình Thâm ca?"

Vương Tuấn Võ cầm bài thi đến chỗ Phó Hướng Chân, thấy cô nàng trộm lôi di động ra, liền lén cúi đầu nhìn thử, ai ngờ kết quả lại ngoài mong đợi.

"Lớp trưởng mà cũng dám đem điện thoại vào lớp này mọi người ới!" Vương Tuấn Vo giật điện thoại trong tay Phó Hướng Chân.

Ngày thường Phó Hướng Chân nghiêm túc thế nào, mọi người đều rõ, hôm nay phá lệ mang điện thoại đến lớp, đúng là chuyện lạ à nha, tất cả học sinh trong lớp đều bị chuyện này thu hút.

Phó Hướng Chân vội đứng dậy đuổi theo: "Vương Tuấn Võ, mau trả điện thoại cho mình!"

"Cậu còn không mau trả điện thoại cho cậu ấy!" Thấy thế, Lữ Đình Ngọc và Triệu Tịnh cũng nhanh chóng gia nhập vào cuộc truy bắt.

Nhưng Vương Tuấn Võ lại rất gian xảo, cậu phi thẳng đến chỗ Hứa Thâm: "Thâm ca, cậu xem này, trong máy Phó Hướng Chân có hình của cậu đấy!"

"Ảnh gì cơ, cho mình xem với!" Lục Bác Uyên rất thích hóng hớt.

"Đây này, cậu nhìn đi." Vương Tuấn Võ chỉ chỉ vào màn hình, cậu lẩm bẩm "Hả? Sao nhìn quen quen thế nhỉ."

Hứa Thâm hoàn toàn không quan tâm đến chuyện này, chỉ có Lâm Thiển là như ngộ ra điều gì, cô đứng lên, cầm điện thoại nhìn thử.

"Trả điện thoại cho mình!" Lúc Phó Hướng Chân chạy đến nơi, điện thoại đã ở trong tay Lâm Thiển.

Lâm Thiển nhìn bức ảnh trên màn hình, cô như bị ném xuống biển sâu, cảm giác lạnh lẽo và ngột ngạt từng chút một lan ra, dần bao trùm lấy cô.

Đây đúng là bức hình Quý Vân đã cho cô xem!

Tác giả có lời muốn nói:

Hứa Thâm: muốn làm gì tôi cũng được, nhưng tuyệt đối không được đụng tới Thiển Thiển.

Tôi lười quá các bác ạ =_=