Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt

Chương 11: Hồng nhan hoạ thuỷ




Editor: Matcha
***
Tuy rằng trên mặt Lâm Thiển mang theo bộ dáng đại tỷ, nhưng trong lòng đang rối rít xin lỗi Hứa Thâm ngàn lần. Lần trước Vương Tuấn Võ cũng làm vậy để dọa Tề Lập Viễn, hiện tại cô là vào đường cùng, cô chỉ có thể bào chữa. Hy vọng là Hứa Thâm không trách tội cô.......
Cô đứng một bên kính bái vị Hứa lão đại, còn mấy người kia sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Đông ca nhìn về phía đàn em: " Trong lớp 3 có người dám đánh Hứa Thâm ư ?"
Một tên đàn em đứng ra trả lời: " Là một học sinh mới chuyển đến. Tên là Lâm, Lâm gì đó"
" Tên Lâm Thiển, Đông ca" Một người khác chen vào nói.
Lâm Thiển nắm chặt tay Ôn Ánh Tuyết, tay hai người ướt đãm mồ hôi. Chuyện nói dối lừa người như vậy cô cùng Ôn Ánh Tuyết chưa bao giờ làm, bỗng nhiên nói một lời với căn cứ, bọn cô cũng sợ bị mấy tên kia phát hiện ra sự thật.
Cũng may là tên Đông ca kia cũng không quan sát kĩ.
" Em gái chính là Lâm Thiển ?" Hắn hỏi.
Lâm Thiển nghĩ đến bộ dáng nói chuyện của Lữ Đình Ngọc, bắt chước nói: " Các người nếu biết họa báo lớp 3 là ai vẽ mà sao lại không biết tôi là Lâm Thiển chứ ?"
Chiêu này rất hữu dụng đấy !
Nam sinh đứng ở bên kia đã bị hù dọa.
Xác thật thời điểm bọn họ qua lớp 3 xem náo nhiệt thấy Ôn Ánh Tuyết viết họa báo, lại cảm thấy cô xinh đẹp, hôm nay vừa vặn nhìn thấy, liền muốn trêu chọc cô.
Mà người tự xưng là Lâm Thiển này cũng không giống như đang nói dối.
Nam sinh thắt bím đuôi sam có chút do dự nói với Đông ca " Người tên Lâm Thiển kia, trường học đều đồn rằng cô có bối cảnh sâu. Chúng ta vừa mới bị mời phụ huynh, nếu không thì......"
Đông ca hừ một tiếng: " Mày mới bị mời phụ huynh, còn phụ huynh ông đây không tới !"
Nam sinh thắt bím đuôi sam cúi đầu khom lưng đáp lại, khi Đông ca không chú ý đến hắn, liền nhìn về phía Lâm Thiển, biểu tình trên mặt bớt phóng túng: " Cậu là người tát Hứa Thâm ?"
Lâm Thiển hất mái tóc đuôi ngựa, suy nghĩ mình nên có thần thái thế nào: " Thật vô nghĩa ! Tôi chính là người tát Hứa Thâm, các người nghe Hứa Thâm nói gì sao ? Nói cho mấy người biết, biết điều thì nhanh tránh ra, chúng tôi phải trở về nhà, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."
Lâm Thiển cũng chưa từng thấy qua " đại tỷ" bao giờ, cô chỉ biết bộ dáng giả vờ của mình đặc biệt lợi hại.
Chẳng qua cũng may là đám người Đông ca chưa từng thấy qua, Lâm Thiển nói năng rõ ràng, bọn họ cũng có chút tin.
Học ở Nhị Trung, ai mà không biết đến Hứa Thâm ? Khi anh học ở sơ trung đã một trận thành danh, nghe nói thầy cô trong trường cũng không thể quản được anh.
Ngay cả Hứa Thâm mà người tên Lâm Thiển cũng dám đánh........
Cô nhìn ra bọn họ có ý muốn lùi bước, Lâm Thiển thừa thắng xông lên: " Tôi sẽ không so đo với mấy người, nếu đã nói đến đây, nên làm thế nào thì không cần tôi phải dạy chứ ?"
Cô vừa dứt lời, biểu tình của đám nam sinh kia từ nghi hoặc sang kinh ngạc, rồi
lại từ kinh ngạc chuyển thành hoảng sợ.
Lúc này Lâm Thiển nghi ngờ nói: " Còn chưa hiểu sao ?"
Đông ca của bọn họ cũng không trả lời câu hỏi mà Lâm Thiển đặt ra. Những người đó không hề dừng lại một khắc nào, quay đầu là đi ngay.
" Làm vậy mà cũng được sao ?" Thấy mấy người kia rồi đi, Lâm Thiển có chút nghi hoặc nhìn về phía Ôn Ánh Tuyết.
Ôn Ánh Tuyết cũng không biết tại sao, mặt đầy vẻ hoang mang.
Đúng lúc này, phía sau vang lên một âm thanh: " Là rất được !"
Mẹ kiếp !
Bỗng nhiên Lâm Thiển quay đầu, liền nhìn thấy thân ảnh cao ráo của thiếu niên dưới ánh đèn đường, ánh mắt lười biếng lại xa cách.
Không phải Hứa Thâm thì là ai !
Xong rồi, lần này thật sự xong rồi.....
Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có hai bước, thậm chí dưới ánh đèn đường, bóng dáng của hai người chồng chéo lên nhau.
Vẫn là Hứa Thâm đi trước một bước, anh hơi cúi người, thanh âm tựa như tiết trời thu mát lạnh: " Người xưa nói ' hồng nhan họa thủy*' , 'hồng nhan' thì chưa thấy đâu, nhưng chỉ thấy ' họa thủy' a"
* Sắc đẹp thì mang đến tai họa, là mầm của tai họa. Người đẹp được ví như nước, mà nước thì mang tới tai họa cho con người.
Một cô gái nhỏ xinh mà lá gan sao lại lớn như vậy ?
Hứa Thâm cảm thấy Lâm Thiển thật là ' nghé mới sinh không sợ hổ*' , nếu không phải anh vừa vặn đi ngang qua, thấy được chuyện này, bằng mấy câu nói mà đã dọa được Trương Hướng Đông rồi ?
* Mọi người thường lý giải câu này theo nghĩa xấu, cho rằng sở dĩ con nghé mới sinh không biết sợ hổ là vì nó vô tri vô giác, không biết được sức mạnh của con hổ, có nghĩa là "không biết thì không sợ".
Trương Hướng Đông không phải là Tề Lập Viễn, Trương Hướng Đông bị gia đình nhét vào Nhị Trung, nếu hắn biết Lâm Thiển nói dối, thì sớm hay muộn cũng tìm phiền toái cho cô.
Hứa Thâm suy nghĩ tới loại chuyện có khả năng này, anh cảm thấy Lâm Thiển là người không thể khiến ta yên tâm được. Cô đối nghịch với Phó Hướng Chân thì cũng thôi đi, còn dám mạnh miệng bịa đặt chuyện.
Hứa Thâm nghĩ tới đây liền thấy có chút tức giận.
" Vậy còn giúp 'họa thủy làm gì....." Tự biết mình đuối lý, Lâm Thiển cũng không dám lớn tiếng phản bác lại anh, chỉ cúi đầu lẩm bẩm oán giận.
Hứa Thâm càng nghĩ càng tức giận, không nói lý cùng cô nữa, liền hướng đến trạm phương tiện công cộng.
Lâm Thiển nhìn anh cái gì cũng không nói gì mà rời đi, nhìn bóng dáng anh hừ một tiếng: " Nếu có bản lĩnh thì nói hết đi, giả vờ làm người tốt làm gì chứ ?"
Những lời này Hứa Thâm vừa vặn nghe được, bước chân anh ngừng lại một chút, cũng không biết vì sao trong lòng ngày càng có cảm giác bực bội, anh không quay đầu lại mà dứt khoát đi tiếp.
Chỉ là Lâm Thiển và Hứa Thâm không nghĩ tới, ngay cả Ôn Ánh Tuyết cũng thế, ba người họ cùng lên một chuyến xe buýt.
Thời điểm tan học trên xe buýt có rất nhiều học sinh, một người chen thì một người đứng, không biết thế nào mà anh và coi lại đứng cạnh nhau.
Không khí ngột ngạt khiến Lâm Thiển hận không thể xuống xe ngay bây giờ.
Cô liền dựa vào người Ôn Ánh Tuyết rồi nói chuyện với cô nàng, làm như không thấy Hứa Thâm.
Nhưng ai mà biết, sự xấu hổ còn đang chờ ở phía sau. Ôn Ánh Tuyết xuống xe trước, cuối cùng bộ dáng làm bộ làm tịch cũng không duy trì được.
Sau khi Ôn Ánh Tuyết xuống xe, phải còn bảy tám trạm xe nữa mới đến nhà Lâm Thiển, cô không chịu nổi bầu không khí lúng túng này, liền nhìn sang Hứa Thâm đứng bên cạnh.
" Việc kia, hôm nay cảm ơn cậu nhiều"
Hứa Thâm nghe thấy lời Lâm Thiển nói liền rũ mắt xuống nhìn cô, anh chỉ thấy biểu tình " thấy chết không sờn*" của cô, rất nhanh chóng anh đã quay mặt đi.
* Xem thường cái chết.
" Cậu còn biết cảm ơn người khác ?"
Lâm Thiển vốn đang chột dạ, nhưng người tên Hứa Thâm này có tật xấu gì, sở thích của anh hình như là làm cho người ta cảm thấy bực bội. Câu hỏi khinh miệt như thế càng khiến cô phát cáu.
" Hứa Thâm, mình xin lỗi là vì vừa rồi mình đã làm tổn hại đến danh dự của cậu. Nhưng cậu không cần phải được đằng chân lân đằng đầu"
Hứa Thâm yên lặng nhìn chằm chằm cô vào giây, thẳng cho đến khi cô chột dạ quay đầu lại, đột nhiên Hứa Thâm cười một tiếng.
Trên xe buýt có không ít người, âm thanh của anh không lớn nhưng lại đặc biệt rõ ràng.
" Cậu cũng không đáng ghét lắm, còn biết xin lỗi người khác"
" Cậu có ý gì ?" Lâm Thiển không phục nói.
Ngữ khí của Hứa Thâm nhẹ nhàng: " Khen cậu rất lễ phép đó"
Lâm Thiển nhìn anh nở nụ cười giả dối, cô đột nhiên ý thức được anh đang cố ý ! Cố ý làm cô tức giận !
"Hứa Thâm!"
" Gọi mình làm gì ?"
Lâm Thiển nhìn chằm chằm anh, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến anh.
Hứa Thâm nhìn Lâm Thiển, ở góc độ mà cô không nhìn thấy anh liền trộm cười.
Anh chỉnh đốn lại tâm tình rồi dựa người vào lan can, rất nhanh chóng liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm. Chỉ là trước sau anh vẫn luôn chú ý tới Lâm Thiển, thời điểm cô xuống xe thì anh cũng đi theo.
Tác giả có điều muốn nói:
Công cụ người Hứa Thâm cuối cùng cũng có chỗ phát huy tác dụng.