Thời điểm Tạ Tư Dĩnh trở lại ký túc xá, La Bình vội vàng tiến lên đón, nhìn ra được cô vẫn luôn đợi Tạ Tư Dĩnh trở về. Tạ Tư Dĩnh nhìn thấy bộ dạng của cô như vậy, bị dọa đến sửng sốt, đi chậm lại rồi bắt đầu nói: “Cậu không cần vội vã như vậy, mình không sao, cậu vẫn luôn đợi mình hả?”
La Bình cẩn thận quan sát Tạ Tư Dĩnh, vừa nhìn vừa nói: “Đúng vậy, mình lúc đầu cũng không lo lắng, nghĩ đây cũng không phải lần đầu tiên mẹ cậu gọi cậu ra ngoài, mẹ cậu cũng sẽ không làm gì cậu. Nhưng mình thấy Lâm Chính rất hoảng hốt, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ra ngoài tìm cậu, trong lòng tớ cũng bất an theo.”
La Bình để ý thấy khóe mắt Tạ Tư Dĩnh có hơi đỏ và sưng, giọng của cô dần ngừng lại.
Tạ Tư Dĩnh nghe La Bình kể cũng sửng sốt một chút, hai người đều im lặng trong chốc lát, Tạ Tư Dĩnh hỏi La Bình: “Cậu ấy tìm tớ cả chiều này ư?”
La Bình trả lời: “Đúng vậy, trưa nay cậu đi chưa được bao lâu thì cậu ấy tới tìm cậu. Tớ nói với cậu ấy là mẹ cậu tìm cậu, cậu ấy liền hoảng hốt. Sau mình lại nói, đây không phải lần đầu mẹ cậu tới tìm cậu, mẹ cậu sẽ không làm gì cậu đâu. Cậu ấy bình tĩnh được một lúc, rồi không hiểu sao buổi chiều vẫn ra ngoài tìm cậu, còn gọi điện thoại hỏi những nơi nào cậu hay thường đi. Sau đó vẫn không tìm thấy cậu, cậu ấy chỉ có thể đứng trước cổng trường đợi cậu.”
La Bình nói xong rồi im lặng, cô do dự giống như có điều muốn hỏi, nhưng lại không biết có nên hỏi hay không. Một lát sau, cô vẫn lấy hết can đảm hỏi: “Cậu khóc à? Đã xảy ra chuyện gì vậy? Nếu có chuyện gì xảy ra, chúng ta có thể cùng nhau tìm cách giải quyết.”
Tạ Tư Dĩnh nhìn bộ dạng cô giống như sắp có tai họa ập đến, cô bật cười thành tiếng nói: “Mình thì có chuyện gì chứ, không có chuyện gì đâu, cậu đừng lo lắng quá.” Nói xong, vỗ nhè nhẹ lên bả vai La Bình để trấn an.
Câu trả lời không ngoài dự đoán của La Bình, cô biết, Tạ Tư Dĩnh quá độc lập, coi như thật sự có chuyện gì đó xảy ra thì cũng sẽ rất ít khi nói cho người khác biết. Nghĩ tới đây, La Bình ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Tạ Tư Dĩnh nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, có chuyện gì thì nhớ phải nói cho mình biết. Ba người thợ giày còn hơn Gia Cát Lượng, nhiều người thì có nhiều khả năng tìm được biện pháp tốt.”
Tạ Tư Dĩnh biết tình trạng hôm nay của cô làm cho La Bình lo lắng, cũng không nói gì, chỉ là liên tục gật đầu, nói: “Mình biết rồi, nếu có việc gì mình sẽ nói với cậu, sẽ không nói dối cậu đâu.” Vừa nói vừa đẩy La Bình ra ban công: “Mình bây giờ đã về rồi, cậu đi tắm rồi thả lỏng một chút đi, không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng quá.”
Sau khi La Bình đi tắm, Tạ Tư Dĩnh nằm trên giường suy nghĩ cẩn thận, hóa ra cậu ấy cố ý chờ ở đó. Nỗi phiền muộn trong lòng Tạ Tư Dĩnh dường như tiêu tan đi một chút, cảm giác ngày hôm nay cũng không tồi tệ đến vậy.
Trong ký túc xá nam sinh, Ngũ Vũ Văn thấy Lâm Chính trở về, trêu ghẹo nói: “Hôm nay cậu tìm tiểu mỹ nhân một ngày, đêm nay có ôm được mỹ nhân về không nha.”
Lâm Chính nhìn cậu nhưng không nói gì, tìm quần áo rồi đi tắm.
Ngũ Vũ Văn thấy vậy, giơ tay lên sờ mũi một cái, nở nụ cười, cũng không nói gì tiếp tục chơi game.
Khi Lâm Chính tắm rửa xong đi ra, Ngũ Vũ Văn để điện thoại xuống, cười hì hì nói: “Không ôm được mỹ nhân về hả? Cái này không giống như phong cách đánh nhanh thắng nhanh của cậu?”
Động tác lau tóc của Lâm Chính dừng lại một chút, nói: “Cậu đừng nhắc tới chuyện này trước mặt cô ấy.”
Ngũ Vũ Văn sau khi nghe được thì cười càng vui vẻ hơn, một lát sau, cậu cười đủ rồi, lúc này mới hỏi tiếp: “Cậu thật sự không muốn để cho cô ấy biết cậu vì cô ấy mà làm nhiều như vậy? Còn có chuyện ngày hôm nay nữa, cũng không muốn cho cô ấy biết hả?”
Lâm Chính lắc đầu, nói: “Quên đi, hiện tại không phải lúc thích hợp. Chuyện này sau hẳn nói.”
Ngũ Vũ Văn cười nói: “Quên đi, cậu là người có chủ kiến, nhưng đừng để mưu đồ nhiều năm như vậy lại để bản thân ra về tay trắng.” Nói xong thì chạy về chỗ tiếp tục chơi game.
Lâm Chính tiếp tục khẽ cúi đầu lau tóc, giấu đi đôi mắt u ám. Tay không mà về ư, đó là điều không thể, kể từ khi cô bước vào thế giới của cậu, đã định sẵn chỉ có thể ở trong thế giới của cậu. Nhưng bây giờ thì không được. Chẳng qua, cần phải giải quyết nhanh một chút. Nếu không… với bộ dạng hiện tại của cô ấy, sau khi giao lưu xong, muốn để cô ấy chấp nhận cậu thì càng khó hơn.
Lâm Chính im lặng vuốt ve khối gỗ trước ngực, không ai biết đang suy nghĩ gì.