Bạn Học, Cậu Còn Nhớ Rõ Tớ Không?

Chương 10




Trưa ngày hôm sau, Lâm Chính đi tìm Tạ Tư Dĩnh, thì được La Bình báo cho là Tạ Tư Dĩnh đã đi ra ngoài. Hơn nữa La Bình còn nói cho cậu, có thể chuyến du lịch lần này không thể đi được, mẹ Tạ Tư Dĩnh tới tìm cô ấy.

Cùng lúc đó, Tạ Tư Dĩnh đang ngồi trong một nhà hàng, bên cạnh là mẹ cô và bố dượng. Cầm trong tay ly nước ấm, ánh mắt Tạ Tư Dĩnh vô hồn nhìn chằm chằm ly nước, không hề nhìn mẹ cô hay nói bất cứ lời nào với bà.Thấy cô như vậy, mẹ và bố dượng cô đều liếc mắt trao đổi với nhau, trong lòng cả hai có chút ngại ngùng.

Một lúc lâu, mẹ cô mới lấy hết can đảm mở lời với cô: “Tư Tư, mẹ mua cho con một căn phòng ở.”

Nói xong, bà đưa cho Tạ Tư Dĩnh một chuỗi chìa khóa, nhưng Tạ Tư Dĩnh không cầm lấy. Vì thế bà lại đặt nó trên bàn trước mặt Tạ Tư Dĩnh. Hai người đều trầm mặc một hồi lâu. Lúc này, mẹ Tạ Tư Dĩnh lại lấy ra tiếp một tấm danh thiếp và một thẻ ngân hàng đưa cho cô, nói: “Đây là nhà thiết kế nội thất mà mẹ tin tưởng. Phòng ở còn chưa có sửa sang, lắp đặt thiết bị. Con có thể liên lạc với nhà thiết kế này để trao đổi thêm. Con cứ dựa theo ý thích của mình mà trang hoàng lại căn phòng, giấy tờ căn nhà đều đặt ở trong phòng. Con có rảnh thì có thể ghé xem phòng một chút, tiện thể cầm giấy tờ nhà về.”

Nói xong, bầu không khí yên tĩnh, trầm mặc đến ngại ngùng kia lại quay trở lại giữa hai mẹ con. Tạ Tư Dĩnh vẫn như cũ không thèm để ý bà ta đang nói gì.

Mẹ cô dường như vẫn còn có điều muốn nói, miệng mấp máy nhưng lại không nói lời nào.

Lúc này, Tạ Tư Dĩnh mới ngẩng đầu lên nhìn về phía mẹ cô, nói: “Còn có gì muốn nói, thì nói hết đi. Không nói gì nữa thì tôi đi trước đây.”

“Tư Tư, con đừng như thế nữa, con cứ tỏ vẻ chống đối với mẹ như thế, mẹ thật sự rất đau lòng.”

Lời bà ta còn chưa dứt, Tạ Tư Dĩnh đã cầm lấy túi xách, đứng lên bỏ đi. Thấy cô muốn bỏ đi, bà ta liền gấp gáp, vội nói: “Công ty chú Mạc ở trong khoảng thời gian này đang gặp khó khăn trong vấn đề xoay vòng vốn. Con có thể đem căn biệt thự trên danh nghĩa của con bán đi, đem tiền cho chú ấy mượn để xoay vốn một chút được không? Chúng ta không mượn không của con, đây là căn chung cư chúng ta bồi thường cho con, căn phòng đều đứng tên con. Chờ qua một thời gian, công ty chú Mạc chuyển biến tốt đẹp, chúng ta sẽ trả lại số tiền kia cả vốn lẫn lời lại cho con.”

Tạ Tư Dĩnh đang đứng lên bỏ đi, liền dừng lại, xoay người nhìn về phía mẹ cô, nhìn chằm chằm bà ta, không thể tin được vào tai mình mà hỏi lại: “Bà muốn tôi đem căn biệt thự kia đi bán?” 

“Đúng vậy.” Bà ta nghiêng đầu, né tránh ánh mắt của Tạ Tự Dĩnh nhìn bà.

Tạ Tư Dĩnh dời tầm mắt, cười mỉa hỏi: “Bà hỏi qua ý bố tôi chưa?”

“Mẹ đã hỏi qua. Ông ấy nói căn biệt thự kia trên danh nghĩa thuộc về con, chỉ cần con đồng ý liền có thể bán.” Nghe được cô hỏi chuyện, lúc này bà ta mới dám quay đầu lại nhìn cô.

Tạ Tư Dĩnh lại cười nhếch mép, lần này cô thậm chí còn cười ra tiếng, mẹ và bố dượng của cô đều nghi hoặc và căng thẳng nhìn cô. 

Tạ Tư Dĩnh nói thẳng: “Vậy các người chọn ngày đi, tôi sẽ cùng các người đi hoàn thành các thủ tục.”

Lúc này, nghe được cô đồng ý, mẹ cô có chút sửng sốt, thật mau phản ứng lại, vội nói với bố dượng cô: “Anh Mạc, anh nhanh đem hợp đồng lấy ra đây đi. Em đã nói rồi, Tư Tư ngoan ngoãn, hiểu chuyện như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý mà.”

Bố dượng của cô lúc này mới tỉnh người lại, luống cuống tay chân, từ trong cặp xách ra bản hợp đồng cùng bút, đưa tới cho Tạ Tư Dĩnh, nói với cô: “Những thủ tục đó không cần con phải bận tâm, con chỉ cần ký vào bản hợp đồng này, những việc còn lại cứ để chú làm là được.”

Tạ Tư Dĩnh lại ngồi xuống ghế, mở ra bản hợp đồng, cẩn thận xem. Lúc này, mẹ cô cũng ngồi xích lại gần, miệng lại nói không ngừng: “Không cần xem cẩn thận như vậy, hợp đồng này mẹ đã giúp con xem qua rất nhiều lần, không có vấn đề gì đâu.” Sau đó, bà ta cầm lấy chìa khóa, thẻ ngân hàng và danh thiếp ở trên bàn bỏ vào trong túi xách của Tạ Tư Dĩnh, nhìn cô và nói: “Con có thể cùng nhà thiết kế kia liên lạc trao đổi về việc sửa sang lại phòng ở. Mẹ đã nói rõ với anh ta rồi, con chỉ cần bàn chuyện với anh ta về sửa sang, thiết kế như thế nào. Mọi chi phí sửa sang anh ta sẽ trao đổi với mẹ. Nếu con không muốn dùng nhà thiết kế này, con có thể tự tìm nhà thiết kế khác tới. Trong thẻ là tiền để con sửa sang, thiết kế lại phòng. Nếu không đủ, con cứ nói với mẹ, mẹ sẽ chuyển khoản thêm cho con.”

Bà vẫn luôn nói lải nhải không ngừng, bà biết, Tạ Tư Dĩnh có thành kiến lớn đối với người bố dượng này, bà lại nói thêm: “Tiền này đều là tiền riêng của mẹ, mẹ chính mình bỏ tiền ra mua căn phòng này, không lấy một đồng nào từ chú Mạc.” Giọng điệu bà ta mang theo sự khoe khoang giống một đứa con nít chờ được khen.

Bố dượng Tạ Tư Dĩnh nghe được lời này của mẹ cô, ánh mắt liền tối sầm xuống. Còn về phần người mẹ này, nói xong, bà ta liền dùng ánh mắt tràn đầy dịu dàng, yêu thương mà nhìn cô. Nhìn thấy ánh mắt của bố dượng, bà ta chỉ hận rèn sắt không thành thép, trừng mắt với ông ta.

Tạ Tư Dĩnh vẫn đang xem hợp đồng, cô chẳng hơi đâu để ý tới động tác nhỏ mắt đi mày lại của mẹ cô và bố dượng. Trong khi Tạ Tư Dĩnh đang chăm chú xem hợp đồng, thì ông bố dượng này đều căng thẳng liếc nhìn về phía cô.

Cô xem xong hợp đồng liền lấy bút ký tên mình lên. Ký xong, Tạ Tư Dĩnh cũng không muốn tiếp tục dây dưa với hai con người này nữa. Mặc kệ mẹ cô và bố dượng giữ lại, đứng lên cầm túi xách rời đi ngay lập tức. 

Bước chân ra khỏi nhà hàng, Tạ Tư Dĩnh chọn đại một hướng mà đi, chẳng quan tâm là đi tới đâu. Cô bước đi càng lúc càng nhanh hơn. Đi được một đoạn đường dài, cuối cùng Tạ Tư Dĩnh  mới cảm thấy tâm trạng bình tỉnh lại hơn một chút. Lúc này, cô mới cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn WeChat cho bố mình, nói với bố cô, cô đã đưa căn biệt thự cho mẹ cô đi bán.

Tạ Tư Dĩnh tiếp tục đi trong vô thức, vô hướng như thế một lúc lâu đến khi cô cảm thấy mệt mỏi đến kiệt sức. Lúc này, cô mới gọi xe quay về trường.