Cuộc thi “Âm thanh của tự nhiên” là cuộc thi kết hợp giữa công ty truyền thông Tinh Diệu và đài truyền hình Vệ Thị, chỉ cần là công dân từ mười tám, không hạn chế giới tính, ai cũng có thể tham gia.
Đinh Mông cứ tưởng số lượng người đến vòng sơ tuyển sẽ nhiều lắm, nhưng đến khi đến cao ốc diễn ra cuộc thi, mới phát hiện người nhiều thì nhiều, nhưng số lượng không nhiều như cô tưởng tượng.
Tại cửa, cô điền thông tin và được phát một mã số, rồi được hướng dẫn vào khu chờ dự thi.
Khu chờ dự thi đầy người, những chỗ có thể ngồi đều đã có người, Đinh Mông chỉ có thể dựa vào tường.
Cô nghĩ, mình cũng nên giống mọi người ở đây đeo tai phone nghe bài hát mình sắp hát, thế nên lôi di động ra.
Chưa kịp mở máy, thì có người vỗ nhẹ lên tay cô. Đinh Mông ngẩng đầu lên, một cô gái tóc ngắn, tầm khoảng hai mươi, nhưng cô không quen cô gái này.
Cô gái mỉm cười với Đinh Mông, có chút ngại ngùng: “Xin lỗi, mình hơi khẩn trương nên muốn tìm ai đó nói chuyện chút!”
Đinh Mông cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng cười trấn an: “Không sao, mình cũng giống bạn!”
Đinh Mông nói thế, khiến cô gái có chút thả lỏng người, tự nhiên bắt chuyện: “Mình là Đường Thi Nhiên, còn bạn?”
“Mình gọi là Đinh Mông!”
“Đinh Mông, tên nghe rất êm tai. Mình là sinh viên học viện âm nhạc, bạn cũng học âm nhạc à?”
“Không, mình chỉ là nghiệp dư thôi!”
Đồng tử Đường Thi Nhiên khẽ chuyển động, cười nói: “Bạn khiêm tốn quá, có thể vào vòng sơ tuyển thế này thì đều có năng khiếu nhất định!”
“Thật sao?”
“Dĩ nhiên, có gần cả hơn mười ngàn người tham gia, nhưng chỉ trúng vòng sơ tuyển có ba trăm à!”
Đinh Mông: “…”
Thế nào mà cô lại trúng trong cả ngàn vạn người thế này? Lúc ấy sao nhỉ? Cô nhớ cô chỉ cố gắng gào cho to…
Hai người đang nói chuyện phiếm, thì thấy một cô gái ôm mặt khóc chạy ra, lúc vượt qua người Đinh Mông, cô thấy nước mắt tèm lem cả…
Đinh Mông: “…”
Gì vậy? đi thi vòng sơ tuyển thôi mà làm gì khóc thê thảm vậy?
“Haiz, nhất định là bị chế tác Kiều mắng cho khóc đây mà!” Tuy Đường Thi Nhiên nói thông cảm, nhưng trong giọng nói có chút hưng phấn.
Nhưng vấn đề mà Đinh Mông hỏi, lại là một vấn đề khác” “Chế tác Kiều?” Đừng có nói là cái vị thần họ Kiều trong nhà à nhen!
“Ừ, Đúng rồi, anh ấy là giám khảo chính đấy, bạn không biết à?”
Nhắc đến vị giám khảo họ Kiều này, giọng nói của Đường Thi Nhiên đầy vui vẻ, rõ ràng mang tính sùng bái cao độ mà: “Người đứng đầu cuộc thi, lúc debut sẽ được hát ca khúc do anh ấy sáng tác! Người ta tham gia cái cuộc thi này một phần cũng là do anh ấy!”
Đinh Mông còn muốn tỉ mỉ hỏi thêm mấy câu, thì thấy nhân viên từ trong phòng đi ra thông báo: “Mời số báo danh từ 56 đến 60!”
“À, mình là 57, mình đi trước nhé!” Đường Thi Nhiên chỉ số báo danh của mình rồi vẫy tay.
“Bye bye, cố lên!”
Đinh Mông nhìn cô ấy đi vào phòng, rồi khẽ cau mày.
Đừng có nói cái người họ Kiều đó là là Kiều Dĩ Thần nhé?
Anh ấy từng mắng cho Tư Mã Tiêu Tiêu khóc à? Là người viết nhạc cho Thiên Hậu à?
Đinh Mông cảm thấy có chút hỗn độn.
“Xin mời số báo danh từ 61 đến 65 chuẩn bị!”
Một nhân viên lên tiếng thông báo, Đinh Mông ngẩn người, nhìn thấy số báo danh của mình là 65, cô đi theo nhân viên đến chỗ chỉ định.
Không qua bao lâu, Đường Thi Nhiên vui vẻ đi từ trong phòng đi ra, nhìn thấy Đinh Mông còn giơ tay biểu thị cố lên.
Đinh Mông nghĩ, có lẽ cô ấy qua vòng rồi!
Chờ đến khi năm thí sinh từ trong đi ra, nhóm người của Đinh Mông mới đi vào.
Vừa bước vào cửa, cô nhìn thấy Kiều Dĩ Thần ngồi ngay ghế giám khảo.
Quả thực là duyên phận mà!
“Đừng đứng đây, tôi đóng cửa!” Nhân viên khẽ đẩy tay cô, Đinh Mông vội vàng đi vào phòng.
Kiều Dĩ Thần lúc này cũng nhìn thấy cô, có hơi sững người một chút, nhưng nhanh chóng như bình thường.
Đinh Mông cảm thấy có chút xấu hổ, giờ chỉ mong nhanh hát xong rồi bay về nhà, rồi chẳng có chút dây mơ gì với cuộc thi này nữa.
Số báo danh 61 bắt đầu thi, nhưng hát chưa được vài câu thì đã bị Kiều Dĩ Thần chặn đầu: “Được rồi, dừng ở đây!”
Số 61 là một nữ sinh bé bé, nghe anh nói vậy thì ánh mắt đầy nước nhìn anh: “Em hát không tốt ạ?”
“Hát được, nhưng khó nghe!”
Nữ sinh: “…”
Đinh Mông: “…”
Lại bắt đầu phun nọc độc rồi ấy!
Bị nọc độc của anh văng qua, nữ sinh lại ôm mặt khóc chạy ra ngoài.
Số 62 được thay thế, rồi bị Kiều Dĩ Thần quăng cho một gậy: “Nếu như tác giả bài hát nghe cậu hát thì chắc chắn sẽ rất hối hận là sao lại viết bài này!”
Đinh Mông: “…”
Đây thật sự là Kiều chó con mà cô quen à?
Không tin…
Số báo danh 63 là một thanh niên tóc nhộm vàng.
Cái tuổi thanh xuân này với Đinh Mông phải nói là rất kích thích. Sau đó, cậu ấy hát một bài rock và được bình luận bởi Kiều Dĩ Thần như sau:
“Dám chuyển thể ca khúc của Cố Tín thành rock, rất mạnh mẽ, nhưng vấn đề hôm nay, có rất nhiều nhân viên ở đây là fan của anh ấy, hy vọng cậu có thể còn sống bước ra khỏi tòa cao ốc này!”
Đinh Mông: “…”
Vừa rồi Đường Thi Nhiên không phải nói những người hôm nay đều là người được chọn từ trăm vạn người sao? Sao qua miệng của Kiều Dĩ Thần thì họ không đáng xu nào hết vậy?
Đột nhiên, cô không muốn thi nữa!
Số 64 cũng không thua kém những người trước, cũng bị anh dừng giữa chừng rồi nói với số báo danh 64: “Nếu bạn không hát thì bài hát còn hay hơn nữa!”
Đến lượt cô, Đinh Mông bước đến, cúi đầu chào: “Chào giám khảo, tôi là Đinh Mông, số báo danh 65!”
Giám khảo có ba người, nhưng Kiều Dĩ Thần nổi trội quá mà, nên gần như hai vị giám khảo còn lại cứ như vô hình.
Ánh mắt Đinh Mông lướt qua họ, cuối cùng dừng lại ở bảng tên trước mặt anh.
Chế tác âm nhạc cho Thiên Hoàng…Kiều Dĩ Thần?
Sặc!
Đinh Mông cười khẽ ra tiếng, Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô một cái: “Tên của tôi rất mắc cười à?”
“Không…” là cái câu đi phía trước rất mắc cười.
Kiều Dĩ Thần cầm lấy tờ giấy thông tin sơ tuyển, nhìn cô nói: “Bắt đầu đi!”
“Vâng, tôi xin hát bài”
Cô khẽ hắng giọng, bắt đầu hát …” Mang em đi về phía mặt trăng, để em có thể nhìn thấy cả bầu trời sao vô hạn! Có thể cho em nhìn thấy trời xuân trên Sao Mộc và Hỏa tinh thế nào…!”
Kiều Dĩ Thần ngẩng đầu lên, nhìn cô chăm chú, khiến Đinh Mông lo lắng trong lòng, cứ tưởng anh sẽ moi móc cô như những người ban nãy.
Thế nhưng Kiều Dĩ Thần không nói gì, chỉ chăm chú nhìn cô.
Đến khi cô hát hết bài, cô mới thở một hơi nhẹ nhàng.
Một trong hai giám khảo còn lại đánh giá trước: “Giọng hát của em rất trong, biên độ rất cao”
Vị giám khảo còn lại cũng gật đầu phụ họa: “Tình cảm trong bài hát đầy tràn, âm vực của em khá vững, nên giọng rất cao!”
Nếu như bình thường, Đinh Mông nghe nói kiểu này, chắc mặt mày nở hoa toe toét rồi, nhưng ở đây còn một vị nữa, cô chỉ đành chăm chú nhìn anh.
Kiều Dĩ Thần cầm tờ giấy thông tin của cô, mới chậm rãi mở miệng: “Biểu diễn không chút kĩ xảo nào cả, cứ như cô đang hát karaoke vậy! Hơn nữa, cách thở không ổn định, hơi khi hát cũng không đủ, nếu không phải do giọng em cao và trong thì ngay câu đầu tiên,tôi đã bảo em dừng rồi!”
Đinh Mông: “…”
Nhớ lại lúc còn đi học, lúc Kiều Dĩ Thần bị 64 điểm thi toán, cô nhớ rõ, lúc ấy cô tức điên người, chỉ vào cậu ta mắng như điên: “Cái đề này với bài hôm trước thầy dạy trên lớp y chang nhau, chỉ đổi số, vậy mà cậu cũng không làm được! Chứng tỏ trên lớp cậu không nghe giảng? Còn cái câu này nữa, sao lại có thể viết sai số vậy hả? Sao cậu lại ngốc vậy?”
Cho nên cô mới nói ông trời chả thiên vị ai cả…
Đinh Mông cúi đầu không lên tiếng, Kiều Dĩ Thần đánh dấu lên tờ giấy thông tin của cô, không nhanh không chậm tiếp lời: “Nhưng vừa rồi, hai vị giám khảo còn lại cũng nói, giọng hát của cô rất tốt, âm sắc cũng khá, tình cảm trong bài hát có, nếu như được hướng dẫn chuyên môn thì có lẽ sẽ có rất nhiều tiến triển!”
Đinh Mông nghe đến đây, đầy hứng khởi:”Thật ạ?”
Kiều Dĩ Thần tiếp tục: “Miễn lần sau cô có thể vào vòng trong!”
Đinh Mông chớp chớp mắt, ý của họ là… cô qua vòng này?
“Cám ơn ba vị giám khảo, em nhất định sẽ cố gắng!”
Ra khỏi cao ốc, Đinh Mông trèo lên xe điện ngầm về nhà, cảm thấy hình như mọi chuyện không chân thật chút nào cả.
Chẳng hạn như hôm qua, cô ngồi học cùng với Kiều Dĩ Thần, mà hôm nay anh biến thành giám khảo đầy danh vọng.
Đại khái buổi chiều tinh thần nhiều bất ổn, nên cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nấu cơm.
Đến khi Kiều Dĩ Thần về nhà, thì thấy cô ngẩn người trên sofa.
Kiều Dĩ Thần cúi đầu nhìn cô, lúc này Đinh Mông mới lơ đãng nhìn quanh, thấy anh thì giật nảy người rơi khỏi sofa.
Kiều Dĩ Thần cười một tiếng, thả chìa khóa, ngồi xuống sofa nhìn cô: “Sao lại đi thi vậy? Khiến mình giật cả mình!”
Đinh Mông ôm gối, nhích người qua chỗ khác: “Mình mới là người giật mình nè, không nghĩ đến cậu lại nổi tiếng thế!”
Kiều Dĩ Thần không nhìn động tác của cô, nhướng chân mày: “Mình nổi tiếng thì rất lạ à? Cuồng vang của Cố Tín, Nhị Nguyệt Sơ Hoa của Tư Mã Tiêu Tiêu, thậm chí bài hát U Linh tiểu thư của Mạc Trăn có số lượng tiêu thụ khủng cũng là do mình sáng tác!”
Đinh Mông kinh ngạc nhìn anh rồi mới chân thật trả lời: “Mình chỉ biết mỗi tên bài hát thôi!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh nhìn cô cười: “Hiện giờ mình còn là giám khảo cuộc thi Âm thanh của tự nhiên nữa!”
Đinh Mông: “…”
Cô đẩy gối sang một bên, sùng bái nhìn anh: “Đại ca, cậu lợi hại thật đấy, nhận lấy đầu gối của mình nhé!”
“Mình lấy đầu gối của cậu làm gì?”
“Cái đó… lấy hên thôi!”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Anh tháo bớt caravat, dường như mới nghĩ gì đó, hỏi cô:” Mình hỏi cậu, mình thấy trên sơ yếu của cậu có ghi công việc hiện tại là chăm sóc khách hàng tại nhà của công ty game?”
Về Đinh Mông làm việc gì, lúc mới gặp anh có hỏi, nhưng cô lấp liếm cho qua, anh thấy không quan trọng nên cũng không để ý. Vì anh cứ tưởng cô đang làm cho cơ quan bí mật nào đó, không muốn nói ra.
Vì dù gì đi nữa, trong lòng anh, Đinh Mông là một người có thành tích học tập thuộc hàng top của trường.
Nhưng mà người có thành tích cao thế lại đi làm nghề chăm sóc khách hàng cho công ty game?
Hơn nữa anh thấy có ghi, trường đại học cô học cũng chỉ là một trường bình thường. Anh đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu, nên mới hỏi cô.
Sắc mặt Đinh Mông thay đổi một chút, sau đó thở dài nói: “Bị cậu phát hiện rồi!” Cô quên mất trên tờ khai có điền nơi đang làm việc: “Thật ra cũng không có gì quan trọng!”