Đinh Mông cầm hợp đồng về nhà, giấu vào trong một góc kín trong phòng.
Cô vừa giấu xong thì chuông điện thoại vang lên, khiến cô giật mình, xíu chút nữa thì nhảy dựng lên.
Cô cầm điện thoại, là Tưởng Nam Tình gọi. Thật đúng là có tật giật mình, cô thở dài rồi mới bấm phím nghe: “Chuyện gì?”
“Con ranh Mông Mông, tại sao bà nội nằm viện mày không gọi tao? Tao nghe từ mấy đứa trong quán lẩu nói mới biết đấy”
Nghe trách móc của Tưởng Nam Tình, Đinh Mông mới ngớ ra, hai ngày nay cô đang để ý chuyện kết hôn nên quên mất gọi cho nó: “Tao quên mất, mày à!”
“Quên, mày làm gì mà quên?”
“Tao…” Đinh Mông nghĩ tới nghĩ lui, quyết định kể hết mọi chuyện cho Tưởng Nam Tình: “Hôm nay, tao với Kiều Dĩ Thần mới kí hợp đồng xong mày à”!
Chân mày Tưởng Nam Tình nhíu chặt lại: “Hợp đồng gì?”
“Kết hôn!”
Đinh Mông nói xong, nhắm mắt chờ tiếng thét bên kia.
Quả nhiên, hai giây sau khi tiêu hóa xong, thì tiếng hét khủng hoảng to của Tưởng Nam Tình vang lên: “Con ranh chết tiệt, mỡ heo che hết người rồi à? Dám đi giả kết hôn với tên đó?”
Đinh Mông hít hít mũi, rất tội nghiệp: “Mày chưa thấy đâu, lúc bà nội tao nằm trên giường còn lo cho việc cưới hỏi của tao!”
Giọng nói của cô càng lúc càng như muốn khóc, khiến bao nhiêu bực bội của Tưởng Nam Tình không xả ra được – dù cô nàng biết, hơn nửa trong đó là cái con ranh Đinh Mông đang lừa cô.
Cô hít vào một hơi, đè lửa giận hừng hực trong người: “mày đang ở nhà à? Chờ đấy tao chạy qua!”
Một giờ sau, Tưởng Nam Tình đeo một cái túi lớn đứng trước phòng ngủ của Đinh Mông.
Đinh Mông như một đứa trẻ mới làm sai chuyện đang lấy lòng Nam Tình: “Tao muốn giải thích trước một chút! Chuyện này, không phải là do tao ngớ ngẩn nên mới quyết định lúc đó! Tao đã lên mạng kiểm tra rồi, giả hôn cũng không nằm trong tội gì đâu!”
“Cho nên mày nghĩ mày đúng à? Đưa cái hợp đồng tao coi!” Hàng lông mày Tưởng Nam Tình dựng lên.
Đinh Mông dường như đã chuẩn bị từ trước, ngoan ngoãn dâng tờ sớ hợp đồng lên.
Tưởng Nam Tình nhìn hợp đồng rất cẩn thận, đọc đến đâu thì khuôn mặt biến đổi chừng ấy.
Đinh Mông nhìn cô ấy, cả người thấp thỏm: “Sao vậy mày?” Chẳng lẽ cô ấy nhìn thấy cái cạm bẫy gì trong cái tờ hợp đồng à?
Tưởng Nam Tình ngước mắt nhìn cô một cái: “Cái tên bạn thời trung học của mày thương thầm mày à?”
“Gì?”
“Gần như trong hợp đồng này, đều lấy mày làm chủ đạo, thậm chí điều thứ sáu nữa, là anh ta nuôi không mày nửa năm, thậm chí còn ghi là mày không cần phải giúp anh ta làm chuyện nhà! Cái này không phải gọi là yêu à? Nếu như anh ta không thương thầm mày, thì cái tên này có thể gọi là cực phẩm á… Khi nào hai người ly hôn thì giới thiệu anh ta cho tao!”
Đinh Mông: “…”
Nhưng sau đó, Tưởng Nam Tình tiếp lời: “Nhưng mà, tuy là hợp đồng, nhưng thường đàn ông sẽ có cơ cao hơn, nên mày cứ chuẩn bị tinh thần!”
Nói xong, Tưởng Nam Tình đổ balo lên bàn, lôi hết đồ bên trong ra giới thiệu từng món: “Đây là bình xịt hơi cay, định cho mày cái dùi cui điện, nhưng sợ bị đối phương giật lấy rồi quay ngược lại đánh mày nên thôi, nên cho mày cái này!”
Rồi lại lôi trong balo ra cái kèn, nhét vào tay Đinh Mông: “Cái ông bán cái này có nói, cái kèn có thể vang hơn 130 decibel, kéo cái vòng nhỏ này có thể gọi điện được, nếu bị gì thì cứ ném thẳng vào người đối phương, cũng khiến hắn ta chết vì ồn ào!”
Đinh Mông: “…”
Đủ ác!
“Còn có, bình thường nhớ khóa cửa kỹ, không có chuyện gì thì đừng ra phòng khách, nếu như buộc phải đi phòng khách thì nhớ mặc kín kín một chút!”
“Ừ!”
Tưởng Nam Tình suy tư xem còn sót chuyện gì không thì ánh mắt liếc tờ giấy trên bàn, cười nham nhở: “Cái điều cuối trong hợp đồng cũng đầy ẩn ý ghê nhỉ?”
Đinh Mông lập tức có chút xấu hổ, cầm tờ hợp đồng về, ánh mắt không cẩn thận cũng liếc về điều cuối cùng.
Điều thứ chín ghi rõ: Nếu như cả hai bên đều diễn giả thành thật, thì điều thứ bảy có thể không thực hiện, hai bên có thể trở thành vợ chồng chính thức.
Ánh mắt Đinh Mông lấp lánh, giấu tờ giấy đi.
Hai ngày sau, Kiều Dĩ Thần cùng Đinh Mông đi đăng kí kết hôn.
Lúc đến bệnh viện thăm bà nội, bà nội nghe tin, vui mừng đến phát khóc.
Qua hôm sau, Đinh Mông bàn chuyện với gia đinh, chuyển đến ở nhà Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần giúp Đinh Mông khiêng rương hành lý vào thang máy, ngạc nhiên nhìn cô: “Nhiêu đây thôi sao?”
“Ừ, dù sao sống ở đây cũng có nửa năm!”
Kiều Dĩ Thần bỗng dưng cười ra tiếng: “Nghe cứ như cậu đến thuê phòng nhà mình ấy nhỉ?”
Đinh Mông: “…”
Ờ, cũng hơi giống!
Nhà Kiều Dĩ Thần nằm trong một khu dân cư cao cấp.
Đinh Mông vừa vào cửa, nhìn xung quanh có chút ngờ ngợ: “Bà nội nói đúng thật, anh quả là người thành đạt! mua được cả phòng có hai tầng!”
Cô đứng ngay cầu thang nhìn về phía trên lầu, Kiều Dĩ Thần thả vali đồ, đứng đối diện cô: “Đây là chìa khóa cổng, còn đây là chìa khóa nhà, mật mã là sáu số cuối của điện thoại mình!”
Anh đưa chìa khóa cho cô, dẫn cô đến căn phòng của cô: “Cậu ở phòng này, hai chìa khóa mình đều giao cho cậu, tự cất đi!”
“Ừ, cảm ơn!” Đinh Mông cầm một đống chìa khóa, đang tự nhớ chìa nào là chìa nào.
“Một lát nữa mình về công ty, cậu cứ dọn dẹp, trong tủ lạnh có đồ ăn, đói thì cứ ăn trước, đừng chờ mình!”
“Ừ!” Đinh Mông kéo vali, tò mò nhìn anh: “Vậy trên lầu là phòng gì?”
“Trên đó là phòng thu âm, thường mình sẽ làm việc trên đó!”
“Ừ!” thì ra là nơi làm việc, vậy thì cô không cần tùy tiện lên đó.
Cô kéo vali vào phòng, Kiều Dĩ Thần cũng chuẩn bị đến công ty. Anh đến cửa rồi quay lại nói với cô: “Mình sẽ sắp xếp thời gian đưa cậu về nhà mình!”
Đinh Mông sửng sốt một chút, sau đó gật đầu cười tươi tắn: “Yên tâm! Mình sẽ biểu hiện tốt!”
Chó con à, cậu biểu hiện tốt như thế trước người nhà mình, thì giờ là lúc cô giúp anh.
Kiều Dĩ Thần bị cô chọc cười, rồi quay người đi làm.
Sắp xếp xong, Đinh Mông bắt đầu dọn vệ sinh.
Tuy trong hợp đồng có nói, cô chỉ cần dọn phòng của mỉnh là dược, nhưng đã ở nhà người ta…nên cô dọn hết phòng khách đến nhà bếp.
Dọn xong thì cả người mệt rũ, cô phịch người ngồi xuống sofa, mới phát hiện ra, thoải mái quá!
Vì thế… cô lăn lộn trên ghế vài vòng.
Đến khi bụng réo liên hồi, cô mới lưu luyến bò dậy, di mở tủ lạnh trong bếp.
Đồ ăn trong tủ lạnh rất nhiều, xem ra là mới được mua về. Không chỉ có rau dưa, còn có nhiều đồ ăn vặt.
Khóe môi Đinh Mông vểnh lên, đây là Kiều Dĩ Thần chuẩn bị cho cô à?
Cô nhìn nhìn, lấy cải thìa, cà tím, cà chua, trứng gà.
Nửa giờ sau, trên bàn cơm là cà tím xào, trứng sốt cà chua và một chén canh cải trắng.
Ăn no nê mập bụng, cô bỏ phần đồ ăn còn lại vào hộp giữ nhiệt rồi về phòng – không quên khóa cửa.
Trong phòng cô có phòng vệ sinh riêng nên cô không cần phải ra ngoài.
Đinh Mông lôi áo ngủ doremon trong tủ quần áo, khẽ hát một bài hát nào đó rồi vào WC.
Trời vừa tối thì Kiều Dĩ Thần về nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, anh hơi sửng sốt.
Rồi mới nhớ ra, đó là của Đinh Mông làm.
Trong lòng tràn dâng một cảm giác kỳ dị mà anh không biết tên. Kiều Dĩ Thần không thể nói rõ là cái gì, nhưng anh biết, cảm giác này không tệ!
Đinh Mông nghe tiếng mở cửa, biết Kiều Dĩ Thần về nhà, cô hé cửa ló đầu còn ướt sũng ra nhìn anh.
Cô cười ha hả, nhìn Kiều Dĩ Thần nói: “Thức ăn mình vừa làm, cậu bỏ vào lò vi sóng một chút là ăn được à!”
Nói đến đây, cô ngừng chút rồi tiếp tục: “Nhưng nếu như cậu ăn rồi thì giúp mình bỏ vào tủ lạnh nhé, mai mình ăn!”
Kiều Dĩ Thần khẽ nhếch đuôi lông mày nói: ” Mình chưa ăn, cảm ơn!” Anh bưng cái đĩa trên bàn, liếc nhìn cô: “Gội đầu xong thì hong khô đi!
“Ừ!” Đinh Mông lùi về phòng, một giây sau mới nhớ ra: “À, mình lấy của cậu một gói khoai tây chiên”
Kiều Dĩ Thần cười một tiếng, bưng cái đĩa đi vào phòng bếp: “Cái đó là mua cho cậu!”
Đây tuyệt đối không phải là lần đầu tiên Kiều Dĩ Thần đi mua đồ ăn cho Đinh Mông.
Lúc còn học trung học, gần như ngày nào cô giảng bài cho cậu ta, thì Kiều Dĩ Thần đều dùng cánh tay đẩy bàn tay mũm mĩm của cô: “Đi, Đi mua đồ ăn!”
Đinh Mông nghiêm túc nhìn sách bài tập, mắt không thèm ngẩng lên: “Không đi!”
Kiều Dĩ Thần lại nói: “Mình mời!”
“Đi!” Đinh Mông ném sách, lôi Kiều Dĩ Thần đến quán bán đồ ăn vặt.
Nghĩ tới đủ loại, Đinh Mông xấu hổ và giận dữ che mặt, sao ngày đó mình lại thế nhở?
Mà bây giờ, giống như hoàn toàn không thay đổi. Cô nhét mảnh khoai tây vào miệng.
Trước khi ngủ, cô kiểm tra hết cửa sổ đóng lại chưa, rồi nhét cái kèn và bình xịt cay dưới gối, để tay có thể lấy một cách thuận tiện nhất mới yên tâm nhắm mắt đi ngủ.
Điện thoại khẽ rung báo tin nhắn.
Đinh Mông ôm ngực, giật cả mình rồi cầm điện thoại đọc tin nhắn.
“Cô Đinh Mông, chúc mừng cô đã qua vòng xét duyệt của cuộc thi “Âm thanh của tự nhiên!” Vòng sơ khảo sẽ diễn ra vào lúc hai giờ ngày mai, mong bạn chuẩn bị một ca khúc tùy chọn. Cần đến sớm nửa tiếng để chuẩn bị. Địa điểm: phòng số 1 lầu ba, công ty truyền thông Tinh Quang.”
Đinh Mông nhảy từ trên giường xuống đất.
Tuần trước, cô đi ngang qua quảng trường Tinh Quang, thấy rất đông người đứng xếp hàng chờ.
Cô tò mò hỏi thì mới biết đang có cuộc thi hát hò. Lúc bé cô cũng thích ca hát, nghĩ thế nào không biết lại đi đăng kí.
Lúc ấy, nhân viên chỉ đưa cô cô một tờ giấy ghi thông tin, rồi bảo cô hát thử hai câu, sau đó, nói cô về chờ thông báo. Sẽ thông báo qua hệ thống tin nhắn.
Ban đầu, cô có chút mong chờ, nhưng mấy ngày nay nhiều chuyện phát sinh, cô quăng mất chuyện này lên chín tầng mây.
Giờ xem ra, là cô đậu rồi nhỉ?
Quá tuyệt vời! Hiện tại cô không bị bức hôn, có thể dốc hết sức để so tài.
Tâm tình Đinh Mông vui vẻ không thôi, xoay một vòng tròng dưới đất, rồi mở tủ, nhanh chóng trầm tư.
Ngày mai sơ tuyển, cô mang gì?
À không, phải xem thử mai cô nên hát cái gì?