Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 20




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

e3973395466d1c1d50303eb80b540ab5

Ảnh sưu tầm

Sở Tĩnh cũng thấy buồn bực, lại cúi đầu xuống, hai bàn tay đan vào nhau.

Lúc này, giọng nói Kim Tắc Thái lại quay về bình thường: “A…., đã đến giờ cơm tối, em muốn ăn ở nhà, hay là chúng ta cùng nhau ra ngoài ăn?”

Sở Tĩnh lắc đầu, “Em, em phải đi làm.”

“Ăn một chút rồi đi cũng không muộn.”

“Em, em muốn đi làm.”

Kim Tắc Thái không biết phải làm sao, vừa muốn xoa dịu bầu không khí một chút, cậu chàng này nháy mắt đã muốn chạy.

“Em đã sống ở đây một thời gian rồi, vẫn chưa có ăn cơm anh nấu lần nào.”

“Đã ăn rồi.”

Kim Tắc Thái nhớ đến tô mì gói tối hôm bữa, phủ nhận nói: “Mì gói không tính. Nói cho em biết, tài nấu nướng của anh rất tốt, đã từng được đào tạo chuyên nghiệp, sở thích không chính thức của anh chính là nấu ăn.”

“Không phải là đàn Dương cầm sao?” Sở Tĩnh nhịn không được hỏi.

Kim Tắc Thái vui vẻ nói: “À, Dương cầm ấy hả…., đó là từ hồi tiểu học, anh thích. Hồi đó ba mẹ yêu cầu anh với anh trai hãy học một loại nhạc cụ để làm phong phú cuộc sống, anh trai anh chọn Vĩ cầm (violin), còn anh thì học Dương cầm, trước kia lúc anh ấy còn ở Hồng Kông, bọn anh vẫn thường cùng nhau hòa tấu một khúc để giải trí.”

“Anh có anh trai à?” Đây là lần đầu tiên Sở Tĩnh nghe Kim Tắc Thái nhắc đến.

“Có, lớn hơn anh hai tuổi, hiện tại đang sống và làm việc ở Đức.”

Biết được Kim Tắc Thái có anh em, Sở Tĩnh rất hâm mộ. 

Lúc này, Kim Tắc Thái lại nói thêm, “Trước khi đi, ăn cơm anh nấu một lần đi.”

Sở Tĩnh nghe xong, cúi đầu không trả lời. Cậu không muốn đồng ý. Cậu muốn cứ như vậy dứt khoát rời đi, không tiếp tục dây dưa gì nữa. Càng có nhiều liên quan, càng khó phân khó rời, vẫn nên dứt khoát một chút thì tốt hơn.

Thấy Sở Tĩnh không trả lời, Kim Tắc Thái biết rõ cậu đang nghĩ cái gì, anh nói thêm: “Ngày mai đi, ngày mai cùng nhau ăn cơm, anh nhớ ngày mai em được nghỉ. Anh mời Minh Nghĩa và An Nhiên tới, coi như là chúc mừng chuyện vay tiền nặng lãi được giải quyết tốt đẹp. Em với An Nhiên có lẽ cũng đã lâu không gặp, đúng lúc nói cho cậu ấy biết, để An Nhiên cũng yên tâm.”

Nghe đến tên Doãn An Nhiên, Sở Tĩnh lập tức không còn cách nào để cự tuyệt. Đúng thật là cần phải nói cho An Nhiên. Còn có Chu Minh Nghĩa, tiền trả nợ là mượn từ anh ta, đương nhiên là phải cám ơn anh ta.

“Ừm, được.”

“Được rồi, đi làm đi.” Kim Tắc Thái xoa đầu Sở Tĩnh, sau đó đưa cậu ra ngoài đi làm.

Đến khi người đi rồi, Kim Tắc Thái ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, nụ cười mới vừa rồi còn đọng trên môi lập tức biến mất, vẻ mặt trở nên vô cùng mất mát.

Kim Tắc Thái suy đoán lý do Sở Tĩnh cự tuyệt anh, nghĩ tới nghĩ lui, trong đầu anh nhảy ra một cái tên. Có lẽ, có lẽ là bởi vì người đó! Nghĩ đến đây, trong lòng Kim Tắc Thái lập tức nảy lên một ý nghĩ khác.

****

Lúc đang ở trong phòng thay quần áo, Sở Tĩnh gặp quản lý đến hỏi thăm. Quản lý vừa thấy vẻ mặt Sở Tĩnh liền nói thẳng: “Ơ, cậu bị làm sao vậy, cái sắc mặt gì đây?”

Sở Tĩnh sờ sờ mặt, cậu cảm thấy biểu tình của mình rất bình thường mà, có điều, đối với yêu cầu “Mỉm cười ngọt ngào mê người” của quản lý khẳng định là hoàn toàn khác xa.

“Vừa rồi ngậm hoàng liên sao? Vẻ mặt đau khổ như vậy. Đi, đến phòng bếp kiếm đường ăn đi. Khách khứa đều bị cậu dọa chạy. Cậu không nói thì cười nhiều một chút, thu hút thêm khách tới đây tiêu tiền, nếu để cho khách cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ trừ lương cậu!”

Quản lý nửa đùa nửa thật mắng vài câu, sau đó quay người rời đi. Sở Tĩnh đứng dựa vào tủ quần áo cúi đầu.

****

Tối ngày hôm sau, Chu Minh Nghĩa và Doãn An Nhiên đúng hẹn tới nhà.

Sở Tĩnh vừa thấy Doãn An Nhiên thì vô cùng vui vẻ. Hai người đúng là đã khá lâu không gặp, vừa gặp Doãn An Nhiên liền lôi kéo Sở Tĩnh nói không ngừng nghỉ.

Chu Minh Nghĩa ngồi ở ghế sô pha nhìn Doãn An Nhiên mặt mày hớn hở, cười cười, hỏi Kim Tắc Thái bên cạnh: “Có cần tôi giúp cậu nấu cơm hay không?”

“Không cần, lát nữa để cho An Nhiên giúp tôi đi.”

Nghe Kim Tắc Thái nói vậy, chân mày Chu Minh Nghĩa nhướn lên, nhìn Kim Tắc Thái dò hỏi, đối phương gật đầu một cái, Chu Minh Nghĩa lập tức hiểu được mọi chuyện. Nhân lúc hai người kia vẫn còn đang nói không ngừng nghỉ, Chu Minh Nghĩa cùng Kim Tắc Thái đi vào thư phòng.

“Xảy ra chuyện gì?” Chu Minh Nghĩa hỏi, “Chậc, nhìn cái mặt cậu này, làm sao, mời thêm hai người ăn một bữa cơm thì ăn chết cậu à?”

“Tiểu Tĩnh nói muốn rời đi.” Kim Tắc Thái buồn rầu nói.

Nhìn tên bạn già lúc nào cũng cười tươi rói hiếm lắm mới lộ ra thần sắc sầu não, Chu Minh Nghĩa cười ha hả: “Đây nhất định là lỗi của cậu.”

“Ừ.” Kim Tắc Thái cúi đầu xuống.

“Cậu phải cho cậu ấy thời gian, Tiểu Tĩnh vừa nhìn liền biết không phải kiểu người dễ dàng chấp nhận một người nào đó.”

“Tôi chỉ là muốn em ấy ở lại mà thôi.”

“Ở lại làm gì? Ở lại mới là kỳ cục. Các cậu vẫn chưa có tiến tới cái bước kia, hay là cậu muốn cậu ấy ở lại để thuận tiện ban đêm đánh úp?”

Kim Tắc Thái nhịn không được nhẹ nhàng cho Chu Minh Nghĩa một đấm, “Cậu nói cái gì đấy?” (Ps: đây là kiểu uýnh nhau vui của mấy ông bạn thôi nhé, không phải uýnh thiệt đâu nha!!!)

“Tặng cậu bốn chữ — thuận theo tự nhiên. Đừng làm chuyện gì khiến cậu ấy chán ghét cậu, bài học năm đó của tôi cậu nhất định phải rút kinh nghiệm.”

(Đây là quảng cáo: muốn biết Chu Minh Nghĩa năm đó đã làm cái gì, các bạn tìm đọc “Trạm xe buýt lãng mạn” của cùng tác giả nhé!! 😊😊😊)

Kim Tắc Thái nhìn Chu Minh Nghĩa, khịt mũi.

Chu Minh Nghĩa phất phất tay, “Được rồi, đói bụng rồi, đi nấu cơm đi. Bảo An Nhiên giúp cậu một tay, tôi với Tiểu Tĩnh xem ti vi nói chuyện phiếm.”

Lúc hai người kia ở trong thư phòng nói chuyện, Sở Tĩnh kể chuyện đã trả hết khoản nợ vay nặng lãi cho Doãn An Nhiên nghe.

“Thật là tốt quá!”

“Mọi chuyện đã xong hết rồi, phải cảm ơn Chu tiên sinh, cảm ơn…. Kim đại ca.”

“Đừng khách khí.” Doãn An Nhiên xua xua tay, sảng khoái nói: “Thật tốt quá, cậu tự do rồi.”

Sở Tĩnh cũng nhịn không được nở nụ cười.

Chu Minh Nghĩa đã đi tới, “An Nhiên, vào bếp giúp Kim đại ca của em một tay đi.”

Doãn An Nhiên từ trên sàn nhà nhảy bật dậy, “Được!” Sau đó y lại đưa tay kéo Sở Tĩnh, “Tiểu Tĩnh cùng đi chung đi. Không biết Kim đại ca nấu những món gì?”

Chu Minh Nghĩa nói: “Tiểu Tĩnh không cần đi, Tiểu Tĩnh ở phòng khách xem ti vi với anh.”

Doãn An Nhiên lè lưỡi làm mặt xấu với Chu Minh Nghĩa, sau đó hoạt bát chạy vào phòng bếp.

Nhìn thấy Chu Minh Nghĩa ngồi xuống ghế sô pha đối diện, Sở Tĩnh mỗi lần đối mặt với hắn vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, không tự chủ cúi đầu.

“Chu tiên sinh, cám ơn anh.”

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Không cần cám ơn tôi, cám ơn Tắc Thái mới đúng, mọi chuyện đều là cậu ta xử lý.”

“Không, vẫn phải cám ơn anh.” Sở Tĩnh biết tiền là Chu Minh Nghĩa cho mượn. Thật ra cậu không hề biết, sau khi lấy lại tất cả hợp đồng vay tiền, Kim Tắc Thái đã lập tức đem toàn bộ số tiền Chu Minh Nghĩa cho Sở Tĩnh mượn trả lại cho hắn. Trên thực tế, hơn một trăm vạn kia là do Kim Tắc Thái trả.

Chu Minh Nghĩa nghe Sở Tĩnh nói như vậy, nghĩ thầm xem ra Sở Tĩnh cũng không biết sự thật, hắn cười cười, không nói gì. Sự thật vẫn nên để người trong cuộc tự mình nói ra thì thú vị hơn.

“Tắc Thái cậu ta, không có gây ra phiền toái gì cho cậu chứ hả?”

Sở Tĩnh vội vàng trả lời, “Không, không có.” Cậu nghĩ thầm, ở nhờ chỗ này, không gây ra phiền toái cho Kim Tắc Thái đã rất tốt rồi, làm sao mà dám nói Kim Tắc Thái gây ra phiền toái cho cậu.

“Tay nghề nấu nướng của Tắc Thái rất tốt, bình thường vẫn luôn tự nấu ăn.”

Sở Tĩnh nghe, không có lên tiếng. Bình thường lúc Kim Tắc Thái tan tầm về nhà cũng là lúc cậu ra ngoài làm việc, ngoại trừ mấy món điểm tâm sáng, cậu cũng chưa ăn đồ ăn Kim Tắc Thái nấu bao giờ.

“Ồ, cậu ta không có nấu cơm cho cậu ăn sao?” Chu Minh Nghĩa ngạc nhiên hỏi.

Sở Tĩnh nói, “Thời gian chúng tôi đi làm lệch nhau.”

“Ồ, vậy thì tối nay cậu phải ăn thật ngon miệng vào. Nghề tay trái Tắc Thái thích nhất có ba chuyện — nấu ăn, câu cá, đàn Dương cầm. Toàn là sở thích của mấy ông già về hưu, cậu ta một đại luật sư vậy mà lại rất hay làm, ha ha.”

“Câu cá?” 

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Đúng vậy, Tắc Thái rất thích câu cá, không có chuyện gì là lập tức chạy ra biển. Nói với cậu ta đi vận động đi, cậu ta thỉnh thoảng cũng sẽ chạy xe đạp, leo núi, hoặc là đánh golf này kia. Nhưng mà hoạt động ngoài trời cậu ta thích nhất vẫn là câu cá. Cái này thì tính là vận động gì chứ?”

Nghĩ lại bộ dạng Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh không tưởng tượng được tình huống lúc anh đi câu cá thì sẽ trông như thế nào.

“A…., nói như này, Tắc Thái đúng là khá thích ở nhà. Đúng rồi, cậu ta có kể cho cậu nghe về người nhà không?”

Nghe Chu Minh Nghĩa hỏi, Sở Tĩnh nói: “Anh ấy bảo có một anh trai.”

“Ừ. Ba mẹ cậu ta hiện tại đang định cư ở Thụy Sĩ. Có kể cho cậu nghe chuyện của ba mẹ không?”

Sở Tĩnh lắc đầu.

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Tôi và Tắc Thái quen nhau từ lâu lắm rồi, ừm…. từ lúc mới bắt đầu học trung học, khoảng chừng mười lăm tuổi. Chuyện trong nhà Tắc Thái tôi hiểu rất rõ. Ba cậu ta là Giáo sư Vật lý, mẹ là Giáo sư Toán học của Đại học Hồng Kông, hai ông bà vô cùng tình cảm, sau khi về hưu thì cùng nhau di cư sang Thụy Sĩ. Có lẽ là di truyền từ ba mẹ, Tắc Thái và anh trai cậu ta ở mấy phương diện toán lý đều giỏi phi thường. Nếu như không làm luật sư, Tắc Thái hiện tại có lẽ đang ở khoa Vật lý hoặc khoa Toán học của Đại học Hồng Kông làm giáo sư.”

Sở Tĩnh nhớ lại lần trước, Kim Tắc Thái giúp cậu nhớ số điện thoại. Không biết cái này có được tính là “Toán lý giỏi phi thường” hay không?

“Anh trai Tắc Thái là Kỹ sư cơ khí, hiện tại đang làm việc trong một công ty sản xuất ô tô ở Đức.”

Nghe thấy ô tô, trong lòng Sở Tĩnh khẽ động. Cậu thích ô tô, cũng hy vọng có thể vào một xưởng sản xuất hoặc là xưởng sửa chữa ô tô làm việc.

“Tắc Thái là một người rất giỏi.” Chu Minh Nghĩa cười nói, “Cậu ta thích rất nhiều thứ, học cái gì cũng đều tinh thông, nói thiên tài vẫn còn khiêm tốn.”

Nghe Chu Minh Nghĩa tán dương một người như vậy, Sở Tĩnh nghi ngờ nhìn sang hắn. Sở Tĩnh mặc dù không biết nhiều lắm về Kim Tắc Thái, nhưng mà cậu biết rõ Chu Minh Nghĩa. Ông chủ của Chứng khoán Vạn Khải là một trong những nhân vật huyền thoại, xem một ít tạp chí kinh tế tài chính là có thể biết rõ tên cùng chuyện xưa của hắn. Nhà đầu tư kỳ tài này có thể xem là biểu tượng của thành phố này, tài năng của hắn được cả xã hội quý trọng cùng tôn kính. Hắn có thể nói như vậy về một người, lời hắn nói —- có thể tin được sao?

Nghĩ một lúc, Sở Tĩnh nhỏ giọng nói: “Ở thành phố này người có tư cách được gọi là đại luật sư cũng không ít. Hơn nữa, tôi cũng chưa từng nghe qua Kim tiên sinh thắng được vụ kiện nổi danh nào.”

Chu Minh Nghĩa nghe xong liền nở nụ cười: “Tiểu Tĩnh, cậu hình như không biết Tắc Thái là loại luật sư nào đúng không?”

Luật sư chính là luật sư, còn có phân loại nữa sao? Sở Tĩnh nhíu mày.

Chu Minh Nghĩa giải thích cho cậu: “Tắc Thái không phải là luật sư chuyên về tố tụng, cậu ta không nhận án kiện hình sự, tên cũng chưa từng xuất hiện trên báo, người ngoài đương nhiên sẽ không nhìn thấy. Tắc Thái là luật sư phi tố tụng.”

“Là cái gì?” Sở Tĩnh không hiểu thuật ngữ này.

“Không phải là luật sư tố tụng. Hầu hết những luật sư như Tắc Thái sẽ không ra tòa mà là đóng vai trò người cố vấn cho khách hàng, công việc của họ là giúp các doanh nghiệp, công ty hoặc tổ chức soạn thảo những văn bản pháp luật, ví dụ như hợp đồng….., đưa ra những ý kiến pháp lý, tham gia xét duyệt cùng đàm phán các dự án chờ. Bọn họ không nhận bào chữa, tranh tụng trên tòa án, mà là làm trợ thủ kinh doanh cho khách hàng. Những luật sư như vậy thường được những người trong ngành gọi là luật sư phi tố tụng, để phân biệt với những luật sư tố tụng.”

Chu Minh Nghĩa cười nói: “Ở thành phố này, công ty luật chính là thước đo cho sự thịnh suy của nền kinh tế. Lúc kinh tế phồn thịnh, công ty luật bận tối mắt tối mũi, cho dù là cổ phiếu công ty lên sàn, mua bán bất động sản, hay là các đại lý thương hiệu…., đều phải thông qua luật sư. Mà một khi nền kinh tế suy thoái, tất cả các công ty luật sẽ phải cắt giảm biên chế.” (Sa thải nhân viên)

Sở Tĩnh nghe, gật đầu đồng ý.

“Những công ty đầu tư như Vạn Khải, khi đầu tư một hạng mục nào đó, phụ thuộc nhiều nhất chính là hai người —- luật sư và kế toán viên cao cấp (hội kế sư). Vai trò của luật sư cực kỳ quan trọng. Hai cái người “sư” này chính là cánh tay phải đắc lực của người ra quyết định, thiếu một cũng không được. Dưới trướng công ty Vạn Khải có một đoàn luật sư cố vấn, Tắc Thái là chủ tịch. Cậu ta thành thục trầm ổn, lại giỏi quản lý, kỹ năng soạn thảo hợp đồng hoàn hảo, kỹ xảo đàm phán tuyệt vời, ứng dụng pháp luật thành thạo, cậu ta là người lãnh đạo thích hợp nhất, cũng là một trong những người ra quyết định của Vạn Khải. Luật sư phi tố tụng địa vị rất cao, được sùng bái, được tôn trọng hơn rất nhiều, làm luật sư phi tố tụng chính là mơ ước của tất cả các luật sư.”

Nghe Chu Minh Nghĩa nói xong, Sở Tĩnh cuối cùng cũng đã hiểu, thì ra Kim Tắc Thái không phải là luật sư ngồi trong văn phòng chờ người ủy thác đến cửa, là luật sư giúp người ta lên tòa tố tụng, mà là được thuê bởi những công ty tài chính khổng lồ, nói một cách đơn giản chính là giúp công ty thương lượng chuyện kinh doanh, soạn thảo hợp đồng, hỗ trợ pháp lý.

Lily có điều muốn nói: có lẽ sẽ có nhiều bạn cho rằng Tiểu Tĩnh quá dốt, không biết gì về nghề nghiệp của luật sư Kim. Nhưng mà mọi người hãy thông cảm, Tiểu Tĩnh sinh ra và lớn lên trong một môi trường hỗn tạp, năm 13 tuổi thì mất cả ba lẫn mẹ (mẹ mất thiệt, ba mất tích), có lẽ Tiểu Tĩnh cũng đã nghỉ học ngay từ lúc đó. Hơn nữa, Tiểu Tĩnh hình như cũng chưa từng rời khỏi khu phố bar, chưa từng tiếp xúc với những người có học thức. Một người như vậy kiến thức hạn hẹp cũng là chuyện dễ hiểu.

Thấy biểu tình đã hiểu của Sở Tĩnh, Chu Minh Nghĩa nhanh như một cơn gió đổi chủ đề: “Tắc Thái trên phương diện sự nghiệp rất thành công, điều đáng tiếc duy nhất chính là chuyện tình cảm. Đã cô đơn trong một thời gian rất dài rồi.”

Nghe Chu Minh Nghĩa đề cập đến vấn đề tình cảm của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh trong lòng khẽ động, cậu cúi đầu, không muốn để cho Chu Minh Nghĩa thấy biểu tình trên mặt mình. Nếu nói Sở Tĩnh đối với vấn đề này một chút hứng thú cũng không có, vậy thì không đúng. Nhưng mà nghĩ lại, Sở Tĩnh cảm thấy cho dù có biết, hiện tại cũng không liên quan đến cậu.

“Tắc Thái đã kể cho cậu nghe về mối tình thất bại của cậu ta chưa?” Chu Minh Nghĩa dùng giọng điệu nửa đùa nửa thật nói.

Sở Tĩnh lắc đầu. Thật ra mấy ngày nay, bọn cậu nói chuyện còn rất ít, chứ nói chi đến việc tán gẫu về những chuyện riêng tư mà chỉ những người thân thiết mới có thể nói.

Chu Minh Nghĩa thấy Sở Tĩnh lắc đầu, “Chậc!” một tiếng, “Tôi còn tưởng cậu ta sẽ tóm lấy cậu mà thổ lộ hết một phen chứ.”

“Không có.”

“Trước kia…. Tất cả đều đã qua rồi. Công việc bận rộn là nguyên nhân chính.” Chu Minh Nghĩa giấu giấu giếm giếm, nói về chuyện tình cảm của Kim Tắc Thái một cách khách quan.

“Kim Tắc Thái hồi học đại học có yêu đương với một người, là một chàng trai cũng ưu tú như cậu ta. Sau khi tốt nghiệp đại học, một đám bạn bè chúng tôi quyết định ở lại thành phố này, lúc đó Chứng khoán Vạn Khải đã gầy dựng được một số thành tựu, chúng tôi quyết định thành lập một đoàn đội, cùng nhau phát triển thật tốt trong ngành công nghiệp tài chính. Tắc Thái quyết định tham gia với chúng tôi. Kế hoạch của cậu ta là ở lại thành phố này tiếp tục cố gắng học tập để lấy học vị thạc sĩ luật, mà người kia lại muốn ra nước ngoài để đào tạo chuyên sâu, vì thế, bọn họ đã có bất đồng.”

Chu Minh Nghĩa nhẹ nhàng thở dài, “Tắc Thái và người kia bên nhau được gần ba năm, do tính cách khác biệt và mục tiêu theo đuổi bất đồng, thỉnh thoảng cũng xảy ra xích mích nho nhỏ, cả hai đều cố gắng cùng nhau điều chỉnh. Vấn đề tiếp tục học lên ở nơi nào trở thành ngòi nổ. Chuyện mà Tắc Thái đã quyết, sẽ rất hiếm khi thay đổi, mà người kia cũng vậy. Tính cách hai người bọn họ đều quá mạnh mẽ, quá kiên quyết. Chúng tôi cũng từng khuyên Tắc Thái —– sách đọc ở nơi nào cũng đều giống nhau. Đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Sau đó thì người kia ra nước ngoài. Lúc đầu, bọn họ thỉnh thoảng cũng có thư từ qua lại. Hiện tại thông tin rất phát triển, muốn tiếp tục giữ liên lạc cũng không khó.”

Nói đến đây, Chu Minh Nghĩa lại nhẹ nhàng thở dài thêm lần nữa: “Tắc Thái thuận lợi lấy được học vị, bắt đầu đi thực tập trong một công ty luật, đồng thời giúp đỡ tôi. Lúc đó, tôi cùng với đoàn đội vừa mới bước những bước đầu tiên, thật sự vô cùng bận rộn, áp lực công việc rất lớn. Tắc Thái cùng cậu ta cách nhau cả một đại dương bao la, tham vọng của cả hai người cũng đều rất lớn, liên lạc dần dần ít lại, tình cảm dần dần phai nhạt, đoạn tình cảm này bởi vì thời gian cùng khoảng cách, kết quả không bệnh mà chết. Về sau người kia cũng có quay về mấy lần, cùng Tắc Thái gặp mặt, hẹn nhau ăn cơm. Sau đó, tôi nghĩ mối quan hệ giữa họ đã quay lại thành bạn bè. Lại sau đó, người kia cũng không về nữa, hiện tại, sợ là đã có người mới ở bên.”

“Sau cái đoạn tình cảm không bệnh mà chết kia, Tắc Thái cũng không có chính thức yêu đương lần nào nữa, mà là hết lòng vùi đầu vào công việc. Con người cậu ta tính cách vô cùng sáng sủa lạc quan, bạn bè nhiều vô kể. Nhưng mà, bạn bè cũng chỉ là bạn bè, Tắc Thái phân biệt rất rõ ràng.”

Chu Minh Nghĩa nói xong, cười cười, nói với Sở Tĩnh: “Tôi thừa nhận, tôi cùng Tắc Thái đều là những người đàn ông đầy tham vọng, chúng tôi đều muốn theo đuổi sự thành đạt, cho nên sẽ phải vứt bỏ đi một thứ gì đó. Hiện tại suy nghĩ một chút, nếu như tôi vào lúc mới bắt đầu sự nghiệp mà gặp được An Nhiên, sợ là tôi cũng không có thời gian để mà vun đắp thật tốt đoạn tình cảm này. Tôi may mắn vì thời điểm tôi cùng An Nhiên gặp nhau thích hợp hơn, khi đó tôi đã tích cóp được vốn liếng, chứ không phải chỉ có hai bàn tay trắng.”

“Thật ra, hiện tại tôi vẫn đang vô cùng bận rộn, An Nhiên vẫn luôn bao dung tôi. Tắc Thái cũng bề bộn nhiều việc, hy vọng bây giờ sau khi cậu ta gặp được tình cảm, có thể càng thêm chín chắn và lý trí hơn để đối diện với nó.”

Nghe Chu Minh Nghĩa nói như vậy, Sở Tĩnh nghĩ bụng: chuyện này thì liên quan gì đến tôi. Ánh mắt lại liếc nhìn về phía Chu Minh Nghĩa một cái.

“A…., hình như tôi nói quá nhiều rồi.” Chu Minh Nghĩa cười cười, sau đó đứng lên nói: “Không biết hai người kia nấu bữa tối tới đâu rồi. Này, tôi nói hai người các cậu nấu cơm, bao giờ mới ăn được đây?”

Kim Tắc Thái từ phòng bếp hét ra: “Sắp ăn được rồi.”

“Tắc Thái, tôi nói chứ cậu… quá chậm!”

“Cậu gấp cái gì…. vội vội vàng vàng, chậm mới chất lượng có hiểu hay không?”

Chu Minh Nghĩa đi vào bếp, Sở Tĩnh một mình ngồi trong phòng khách. Ngồi ngốc ở trên ghế sô pha suy nghĩ một lúc lâu. Sau khi nghe xong những lời Chu Minh Nghĩa nói, Sở Tĩnh cảm thấy qua cuộc đối thoại vừa rồi, những gì cậu biết về Kim Tắc Thái còn nhiều hơn nửa tháng bọn họ ở chung vừa rồi.

Nhưng… cho dù cậu biết về anh ấy, thì cậu có thể làm gì đây? Sở Tĩnh nở một nụ cười mờ mịt.

Tiểu kịch trường

15741287694342_former

Chu Minh Nghĩa: Tắc Thái cũng đã ba mươi tuổi, tất nhiên không có khả năng chưa từng có kinh nghiệm. Nếu thật sự không có, vậy thì cậu ta sẽ không bình thường.

Sở Tĩnh (cúi đầu chọc chọc ngón tay): Tôi biết.

Chu Minh Nghĩa: Tắc Thái rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, chuyện này tôi đảm bảo.

Doãn An Nhiên (liếc mắt): Anh đảm bảo? Anh cùng anh ấy….. hai người các anh có chuyện gì vậy!?

Chu Minh Nghĩa (quýnh): Anh và Tắc Thái là bạn bè.

Kim Tắc Thái (cười híp mắt): An Nhiên, em với Tiểu Tĩnh lúc nào cũng ôm ôm ấp ấp, hai người các em thì có chuyện gì vậy?