*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ảnh sưu tầm
A Thủy nhận lệnh, đi ra ngoài. Biểu tình trên mặt Quyền ca dịu đi, tiếp tục cùng Kim Tắc Thái trò chuyện về những chủ đề khác.
“Vị tiên sinh này, thời gian anh và Sở Tĩnh biết nhau chắc là không lâu phải không?”
“Ừ, không lâu.”
“Anh biết cậu ta làm nghề gì không?”
Kim Tắc Thái mỉm cười, “Sau này sẽ không làm nữa.”
Quyền ca nghe xong, bật cười ha ha: “Ồ…., đúng vậy, ha ha, sau này cũng không cần phải làm nữa.”
Nhìn ra phía ngoài cửa sổ, thấy Sở Tĩnh cúi thấp đầu ngồi trên ghế sô pha, hai tay đan vào nhau chờ đợi, Quyền ca thu hồi tầm mắt nhìn sang Kim Tắc Thái, cười nói: “Anh thích kiểu người này sao?”
Kim Tắc Thái gật đầu một cái, “Đúng vậy.”
“Lớn lên cũng không tệ.”
Kim Tắc Thái nở nụ cười, “….. Rất đáng yêu.”
“Có rất nhiều người đáng yêu hơn cậu ta, hơn nữa còn biết dỗ cho người ta vui vẻ. Tiểu Tĩnh là một cái hũ nút, nói chuyện đã không giỏi, tình tình cũng không tốt.”
Kim Tắc Thái híp mắt cười nói, “Tôi thích người yên tĩnh.”
“Tuổi của cậu ta cũng không còn trẻ nữa.”
“Không đâu, vẫn còn nhỏ lắm.”
“Cũng đã hơn hai mươi, không còn là thiếu niên.”
Kim Tắc Thái cười cười, “Như vậy mới tốt…”
Quyền ca nói một câu, Kim Tắc Thái đáp lại một câu. Thấy Kim Tắc Thái nói chuyện trôi chảy, Quyền ca trừng lớn hai mắt, cười ha hả nói: “Khẩu vị kẻ có tiền đúng là rất khác người.”
Kim Tắc Thái đồng ý mà gật đầu một cái: “Không sai, khẩu vị kẻ có tiền đúng thật là rất khác người.”
Quyền ca rất muốn nổi điên, có nói nữa cũng không được gì, nhẫn nhịn cả buổi, hắn nghĩ đến một vấn đề, lại mở miệng hỏi: “Tiên sinh anh làm nghề gì thế?”
“Luật sư.”
Quyền ca nghe xong, biểu tình trên mặt cứng lại. Sau đó vừa cười ha ha vừa nói: “Thì ra là luật sư…., nghề luật sư kiếm được rất nhiều tiền nha…, có điều….” Con mắt Quyền qua lướt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cười ha hả nói với Kim Tắc Thái, “Tôi nghe nói luật sư cũng không muốn qua lại với loại người như chúng tôi cho lắm, khó có được một người như anh không ngại phiền.”
Kim Tắc Thái biết rõ “Loại người” trong lời nói của Quyền ca là chỉ Sở Tĩnh chứ không phải hắn, mỉm cười nói, “Không phiền, tôi cũng không phải lên tòa án.”
“Tại sao, tiên sinh anh không cần giúp khách hàng đi thưa kiện à?”
“Trên cơ bản thì…. không cần.”
“Vậy anh….”
Kim Tắc Thái vẫn đang nở nụ cười, nhưng biểu tình trên mặt nói rằng anh sẽ không trả lời thêm nữa. Quyền ca đợi, nhưng thấy Kim Tắc Thái không đáp lại, cũng không tiện tiếp tục truy vấn.
A Thủy lại cầm mấy tập văn kiện đi vào, dưới sự chỉ dẫn bằng mắt của Quyền ca, gã đưa sấp văn kiện giao cho Kim Tắc Thái. Kim Tắc Thái lật xem từng cái từng cái một, cùng với cái của Sở Tĩnh, cất tất cả vào bên trong cặp công văn. Sau đó anh lại lấy ra một văn kiện khác, giao cho Quyền ca.
“Mời anh ký tên vào cái này.”
“Đây là cái gì?” Quyền ca nói xong vẻ mặt hoài nghi đưa tay nhận lấy văn kiện.
****
Sở Tĩnh ngồi ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn người ở trong văn phòng. Cậu cảm thấy đã qua một thời gian rất dài, mà bọn họ vẫn còn chưa nói xong. Sở Tĩnh nhìn thấy Kim Tắc Thái viết chi phiếu, lại thấy A Thủy cầm văn kiện đi ra đi vào mấy lượt, lúc này, lại thấy Kim Tắc Thái lấy ra một văn kiện, cậu mê man, không hiểu còn có cái gì cần phải ký nhận nữa vậy.
Xuyên qua cửa sổ thủy tinh, Sở Tĩnh thấy Quyền ca và Kim Tắc Thái đang tranh cãi, Quyền ca đương nhiên là rất tức giận, mặt đỏ tía tai, đã sớm mất đi khí phách hào sảng, lộ ra sắc mặt hung ác, lúc thì đập bàn lúc thì khoát tay. Kim Tắc Thái từ đầu đến cuối đều mỉm cười, điệu bộ ung dung, thoải mái cùng đối phương nói chuyện.
Sở Tĩnh thấy hai người ngồi đối diện trong văn phòng hình như lại tiếp tục nói một hồi, thời gian cụ thể bao lâu cậu không biết, cuối cùng đương nhiên là Quyền ca chịu thua. Nhìn thấy Quyền ca móc bút ra ký tên vào văn kiện của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh nghĩ thầm: Chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc.
Kim Tắc Thái cất kỹ văn kiện, tạm biệt với Quyền ca, sau đó đứng dậy đi ra ngoài. Thấy anh đi ra Sở Tĩnh vội vàng đứng lên. Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy dò hỏi của Sở Tĩnh, Kim Tắc Thái mỉm cười chớp chớp mắt với cậu. Biểu tình này của Kim Tắc Thái khiến cho Sở Tĩnh toàn thân thả lỏng, từ trong đáy lòng an tâm mà thở phào nhẹ nhõm.
Kim Tắc Thái quay đầu lại nói, “Xin dừng bước.”
Quyền ca cũng không giấu được biểu tình “Tôi cũng không có ý định tiễn anh”, có thể nhìn ra được hắn cực kỳ không cam lòng và vô cùng bất lực, sắc mặt thâm trầm, con ngươi giật giật.
Sở Tĩnh nghĩ văn kiện vừa rồi Kim Tắc Thái đưa cho Quyền ca ký tên đại khái chính là “Giấy bảo đảm” lúc trước anh đã từng nói với cậu, nội dung chính là xác nhận Sở Tĩnh đã trả sạch sẽ toàn bộ tiền nợ, sau này ngân hàng tư nhân ngầm không được tiếp tục đến làm phiền cậu nữa.
Sở Tĩnh trong lòng sợ hãi. Nơi này là hang ổ của đối phương, ở đây có không ít tay chân, nếu như không cẩn thận, động tay động chân chính là cậu và Kim Tắc Thái chịu thiệt. Kim Tắc Thái dường như lại không hề lo lắng, mỉm cười cầm theo cặp công văn rời đi.
“Chúng ta đi thôi.”
Nghe Kim Tắc Thái nói như vậy, Sở Tĩnh gật đầu, trong lòng cậu rất sốt ruột, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra, đành phải dùng ánh mắt ra hiệu cho Kim Tắc Thái, muốn anh và cậu cùng nhau đi mau.
A Thủy đi theo sau lưng Sở Tĩnh và Kim Tắc Thái, đưa họ đến tận sảnh trước. Sở Tĩnh nóng lòng muốn rời khỏi chỗ này, nhưng thấy Kim Tắc Thái bước đi vững vàng, không nhanh không chậm, cậu cũng vội không được, đành phải thả chậm tốc độ, đi cách Kim Tắc Thái một bước chân ở phía trước.
Lúc này, đám người ở trong sảnh trước đã không còn dùng lời nói quấy rối và khiêu khích Sở Tĩnh nữa, chỉ là đưa mắt nhìn cậu và Kim Tắc Thái ra ngoài, có người đi ra mở cửa lớn.
Trong khoảnh khắc sắp sửa bước ra khỏi cửa lớn, trong lòng Sở Tĩnh xẹt qua một dự cảm bất an, cậu vô thức âm thầm nghiêng mặt nhìn về phía sau, vừa vặn nhìn thấy A Thủy nháy mắt với một gã tay sai. Sở Tĩnh hoảng sợ, đang muốn nói gì đó, liền thấy gã tay sai kia hai bước thành một bước nhanh tiến lên phía trước, làm như vô tình cố ý vừa đẩy vừa va, Kim Tắc Thái bị bất ngờ không kịp đề phòng, cơ thể bị đẩy mạnh về phía trước, mắt thấy người sẽ đâm vào khung cửa kim loại.
Sở Tĩnh vội vàng vươn tay kéo anh, lại bắt hụt. Nhưng mà, bản thân Kim Tắc Thái thân thủ nhanh nhẹn, nhanh chóng nâng tay phải lên chống đỡ, cánh tay đập vào khung cửa, tạo ra khoảng cách, người cũng không bị đụng vào.
Kim Tắc Thái sau khi đứng vững thì quay đầu lại, cái gã tay sai kia vẻ mặt hết sức thờ ơ, như thể đang đợi Kim Tắc Thái mở miệng. Kết quả Kim Tắc Thái cũng chỉ cong miệng cười, quay sang ra hiệu Sở Tĩnh đi theo anh.
Mãi cho đến khi ra khỏi thang máy, nhìn thấy đường lớn, trái tim đập bang bang của Sở Tĩnh lúc này mới có chút yên tĩnh lại.
Đứng bên cạnh xe, lúc Kim Tắc Thái lấy chìa khóa xe, Sở Tĩnh vươn tay nắm lấy cánh tay phải của anh, nhẹ nhàng nâng lên. Ống tay áo trượt xuống, lộ ra một vết trầy dài khoảng hơn 2 xen-ti-met ở cổ tay, đã chảy máu.
Sở Tĩnh biết Kim Tắc Thái có thể sẽ bị thương. Cánh cửa sắt của ngân hàng tư nhân ngầm không giống như cánh cửa của mấy nhà giàu có được đánh bóng trơn tru, chạm khắc tỉ mỉ, mà là cánh cửa cũ kỹ sần sùi rỉ sét. Anh đập một phát lên cạnh cửa như vậy, nhẹ thì bẩn hoặc rách quần áo, nặng thì sẽ bị thanh kim loại hoen rỉ quẹt cho bị thương.
Sở Tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Kim Tắc Thái, trong ánh mắt toàn là áy náy. Suy cho cùng, anh bị thương chính là vì cậu.
Kim Tắc Thái không thèm để ý, thoải mái mỉm cười, lúc anh đang định nói “Không sao đâu.”, lại thấy Sở Tĩnh cúi đầu xuống, bờ môi dán lên vết thương.
Cảm giác ấm áp mà ẩm ướt, còn có đầu lưỡi mềm mại không ngừng liếm láp. Kim Tắc Thái chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, chân đứng gần như không vững. Sở Tĩnh đang làm cái gì anh biết, nhưng anh chưa từng nghĩ tới Sở Tĩnh sẽ làm như vậy.
Cảm giác giống như đang bị một con mèo nhỏ liếm láp, tê tê dại dại, khiến cho lòng người ngứa ngáy. Kim Tắc Thái không nhìn thấy được biểu tình trên mặt của Sở Tĩnh lúc này, chỉ có thể thấy được một mảnh da thịt màu mật ong phía sau tai. A…., bây giờ Sở Tĩnh thật sự rất giống như một chú mèo nhỏ, trong lòng Kim Tắc Thái trào dâng lên một ý muốn vô cùng mãnh liệt – nuôi nhốt cậu.
Cẩn thận liếm láp toàn bộ vết thương, Sở Tĩnh dừng lại nhìn nhìn, vết thương vẫn còn rỉ máu, nhưng đã được sạch sẽ. Sở Tĩnh nghiêng đầu qua, phun bọt máu trong miệng ra ngoài, sau đó ngước mắt lên nhìn Kim Tắc Thái. Đôi mắt to tròn biết nói kia, nhìn thì lạnh lùng nhưng thật ra lại rất có tình.
Cậu làm thế này là có ý gì? Có phải cái người luôn luôn giữ khoảng cách với mọi người này đã chấp nhận anh rồi đúng không? Chấp nhận gần gũi với anh? Kim Tắc Thái phải cố gắng lắm mới có thể khống chế ý niệm muốn ôm Sở Tĩnh trong đầu.
Ngập ngừng một chút, Kim Tắc Thái vươn tay, dùng ngón trỏ lau đi vết máu dính trên khóe môi Sở Tĩnh. Hít sâu một hơi, để cho tâm tình bình tĩnh lại, Kim Tắc Thái thu tay về, kéo ống tay áo xuống, nói với Sở Tĩnh: “Về nhà thôi.”
“Ừ!”
Vừa rồi to gan làm chuyện táo bạo, sau khi ngồi lên xe Sở Tĩnh bắt đầu thẹn thùng, im lặng cúi đầu núp trên ghế phụ lái. Sở Tĩnh giống như một bé thỏ con đang căng thẳng, Kim Tắc Thái thỉnh thoảng lại liếc nhìn cậu, nhưng cũng không dám trêu ghẹo cậu.
Sau khi vào nhà, Sở Tĩnh cúi đầu nói một tiếng cám ơn với Kim Tắc Thái, rồi lập tức chạy về phòng. Kim Tắc Thái nghĩ đến chuyện vừa rồi, cho rằng Sở Tĩnh thẹn thùng, anh có chuyện muốn nói với cậu, còn chưa kịp mở miệng, liền thấy Sở Tĩnh nhanh như một con mèo, vèo một tiếng lủi vào phòng đóng cửa lại, để lại Kim Tắc Thái một mình đứng trong phòng khách dở khóc dở cười.